Triệu Uyển chẳng mấy chốc đã đến Tây điện của Tú Di điện, nhưng dáng vẻ hốc hác hơn đêm qua rất nhiều, cô ấy cúi người nói: “Vấn an Mỹ nhân.”
Cố Nghi đưa miếng ngọc bội thỏ trắng cho cô ấy: “Ta ngắm xong rồi, trả lại cho ngươi này.”
Triệu Uyển có vẻ ngạc nhiên, cô ấy vốn tưởng rằng không thể lấy lại ngọc bội được nữa. Hôm qua, Cố Mỹ nhân đã gọi cô ấy vào điện nhưng không trả lại ngọc bội cho cô ấy, nhưng hôm nay lại trả lại. Vậy tối qua gọi cô ấy vào điện gặp hoàng đế là để sỉ nhục cô ấy ư? Nhưng tại sao lại ban y phục mới cho cô ấy làm gì?
Triệu Uyển do dự nói: “Đa tạ Mỹ nhân… Chỉ là nô tì không hiểu, tại sao tối qua mỹ nữ lại gọi nô tì vào điện.”
Haiz, tất cả là vì để bảo toàn mạng sống đó.
Cố Nghi: “Ta cảm thấy ngươi dung mạo xinh đẹp, lại trung thành, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền đưa ngươi đi một chuyến.”
Triệu Uyển khấu đầu lạy, nói: “Tạ Mỹ nhân. Nếu mỹ nhân không chê thì nô tì bằng lòng đến Tú Di điện hầu hạ Mỹ nhân.”
Lời này vừa dứt, Cố Nghi liền sửng sốt, sau đó chậm rãi nói: “Chỗ ta thật sự không phải là nơi tốt gì cho cam, tối qua bệ hạ bỏ ta một mình rời đi, chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại nữa. Ngươi vẫn nên chuẩn bị cuộc tuyển chọn vào cuối tháng này của Ti chế ti cho tốt đi.”
Triệu Uyển trong sách trong cuộc tuyển chọn đã khiến mọi người kinh ngạc và được chọn làm chưởng chế, mở ra con đường thăng tiến trong hậu cung, đừng ở chung với người nhỏ bé c.h.ế.t ở chương thứ ba như cô nữa.
Triệu Uyển càng kinh ngạc hơn, làm sao Cố Mỹ nhân biết cô ấy sẽ tham gia cuộc tuyển chọn của Ti chế ti? Tay mắt của cô ở hậu cung đã rộng như vậy rồi à? Cố Mỹ nhân này xuất thân từ đâu?
Cố Nghi lại khuyên: “Viên ngọc sáng phủ đầy bụi nhưng có ngày sẽ tỏa sáng. Ngay cả vàng cũng sẽ tỏa sáng khi đã trải qua khảo nghiệm khắc nghiệt! Ta tin ngươi nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp hơn!”
Em gái à, cạn hết bát canh gà này, sau này ta có thể xuất cung làm một phú bà sống hạnh phúc hay không đều dựa cả vào cô đấy!
Triệu Uyển nhất thời không nói nên lời, không biết phải làm sao mới tốt. Cố Mỹ nhân này không muốn giữ cô ấy lại, nên chỉ có thể nói: “Vậy… nô tì xin phép cáo lui…”
Cố Nghi lại khích lệ liếc nhìn Triệu Uyển: “Đi đi.”
Sau khi Triệu Uyển rời đi, Đào Giáp tức giận đến đỏ mặt nói: “May mà chủ tử không thu nhận thứ tiểu nhân muốn trèo cây cao này. Nhìn dáng vẻ cô ta như chỉ muốn lợi dụng chủ tử để quyến rũ bệ hạ thôi!”
Cố Nghi an ủi cô ấy nói: “Thì ta đâu có giữ cô ấy lại đâu…” Vừa nói cô vừa nằm xuống chiếc đệm êm ái: “Hơn nữa tối qua bệ hạ đã rời đi, cho dù cô ấy muốn trèo cao thì đến chỗ của Quý nhân khác sẽ tốt hơn.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-19-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đào Giáp: “Mặc dù tối qua bệ hạ đã rời đi nhưng chủ nhân cứ đợi đến lần lật thẻ bài tiếp theo. Nô tỳ sẽ dùng bạc để đi đút lót?”
Cố Nghi thở dài, xòe tay ra nói: “Hết sạch bạc rồi.”
Hai người chủ tớ nhìn nhau trong im lặng một lúc.
Đào Giáp tự thôi miên mình nói: “Có lẽ Mỹ nhân tính lầm rồi đó. Lỡ như tối qua bệ hạ bỏ Mỹ nhân lại, muốn bù đắp cho Mỹ nhân nên quay lại thì sao? Hoặc có lẽ có thể gặp ở ngự hoa viên thì sao.”
Cố Nghi khâm phục sự lạc quan của Đào Giáp, không đành lòng tiết lộ cốt truyện tàn nhẫn nên đổi chủ đề nói: “Ừm, ngươi nói đúng. Lúc này không cần thiết nghĩ ngợi lung tung nữa, trời nóng quá, đá trong điện cũng sắp dùng hết rồi, hôm nay người đến Ti kế ti [1] lãnh một ít đá về đây.”
Đào Giáp nói vâng, dẫn theo hai cung nữ đi đến Ti kế ti.
Trên đường đi, tình cờ gặp Bích Châu – cung nữ do Điền Quý nhân cử đến.
Đào Giáp lùi lại một bước, để Bích Châu lãnh trước.
Chưởng kế của Ti kế ti dựa theo quy chế của Quý nhân mà phát đá cho Bích Châu.
Khi đến lượt Đào Giáp, chưởng kế lại nói: “Ngươi đến không đúng lúc rồi, đá hôm nay đã phát hết sạch, hôm khác quay lại lấy đi.”
Đào Giáp không phải ngày đầu tiên lăn lộn trong cung, chỗ này có đá hay không, mấy giờ có mấy giờ hết, cô ấy là người biết rất rõ. Đào Giáp không phải là người ăn chay: “Nay Ti kế ti cũng nhìn địa vị mà làm việc hả? Dựa vào đâu mà bọn họ lãnh được còn Mỹ nhân của ta thì không chứ?”
Chưởng kế dù sao cũng là chính bát phẩm, có chút quyền hành: “Đây là cách mà Cố Mỹ nhân của Tú Di điện dạy dỗ đầy tớ hả? Chẳng trách, chẳng trách…” Vừa nói vừa khẽ lắc đầu.
Tuy cô ta còn chưa nói xong nhưng Đào Giáp vẫn hiểu được ẩn ý trong câu nói đó.
Ý của cô ta là chẳng trách Mỹ nhân không giữ được bệ hạ.
Chuyện này còn có thể chịu đựng được thì có cái gì mà không chịu đựng được nữa?