Trong đại điện lặng thinh một hồi lâu, Chu Đình Hạc càng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt như một cơn bão sắp đến.
Anh ta cúi đầu bái lạy lần nữa: “Thảo dân không có hôn ước, thảo dân tuy có quen biết Cố… Mỹ nhân từ trước, nhưng chưa từng bàn đến chuyện hôn nhân, là thảo dân vô phúc…”
Tiêu Diễn nhìn anh ta cúi đầu, mặt không còn chút máu, nói: “Trẫm nghe nói Cố Nghi từng gửi thư cho ngươi, vậy… thư đó còn không?”
Chu Đình Hạc chỉ có thể bái lạy lần nữa, nhưng không trả lời.
Lửa giận trong lòng Tiêu Diễn càng dâng cao: “Nếu ngươi không nói tức là dối vua.”
Lưng Chu Đình Hạc cứng đờ, im lặng trong giây lát rồi nói: “Vẫn còn.”
Thái dương của Tiêu Diễn giật mạnh, một cảm giác ghen tuông lạ lẫm cuốn chặt lấy hắn.
Ghen tuông.
Đây là điều hắn luôn căm ghét nhất, sự ghen tuông quẩn quanh trong hậu cung.
Hắn chỉ nghe giọng mình lạnh lùng vang lên, hỏi: “Ngươi có nhớ thư đó viết gì không?”
Nhớ chứ, anh ta tất nhiên vẫn nhớ.
Mê Truyện Dịch
Những tình cảm chân thành mà Cố Nghi gửi gắm qua bài thơ “Lau sậy”, tình ý ngày xưa của Cố Nghi, anh ta chưa bao giờ quên.
Chu Đình Hạc nghe vài tiếng bước chân nhẹ vang lên, hoàng đế đã bước xuống bậc thềm.
Tà áo vàng chói lọi đã ở ngay trước mắt.
Anh ta cúi mình cung kính, không dám đứng dậy.
Hoàng đế từ trên cao lạnh lùng nhả ra từng chữ một, hỏi: “Trong thư viết gì, ngươi nói cho trẫm nghe.”
Vừa nghe thấy giọng điệu ấy, lưng Chu Đình Hạc lạnh toát.
Môi Chu Đình Hạc mấp máy, một lúc sau, từng chữ từng câu phát ra: “Sậy lau khô héo úa tàn, sương sa trắng xóa phủ ngàn đồng hoang. Ngược dòng tìm bóng người thương, đường đi trắc trở, muôn phần gian nan…”
Anh ta vừa đọc xong, bên tai chỉ nghe thấy hoàng đế bật cười thành tiếng: “Lau sậy…”
Lau sậy.
Tiêu Diễn chỉ cảm thấy vị đắng lan tràn nơi cổ họng.
Bài thơ lau sậy này.
Hắn vốn nghĩ rằng Cố Nghi không giỏi diễn đạt, vì vậy trong thư gửi chỉ toàn là những bài văn tầm thường như thơ về hạt dẻ mùa thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-186-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Không ngờ, cô không phải không giỏi diễn đạt, mà chỉ là không muốn nói với hắn, chỉ qua loa với hắn mà thôi.
Khá khen cho một tuổi trẻ nông nổi, khá khen cho một sậy lau khô héo úa tàn.
Chu Đình Hạc đứng tại chỗ, khẽ ngẩng đầu, thấy sắc mặt hoàng đế lạnh lẽo như băng, anh ta thậm chí cảm nhận được sát khí bùng lên từ người hoàng đế.
Anh ta lập tức cúi đầu xuống: “Xin bệ hạ bớt giận.”
Chu Đình Hạc thấp thỏm chờ đợi, cúi người thật lâu, nhưng hoàng đế đột nhiên phất tay áo bỏ đi, để lại anh ta một mình đứng trong Thiên Lộc các.
Một lát sau, cánh cửa phía sau kêu “két” một tiếng, Cao Quý công công bước đến bên cạnh anh ta: “Chu công tử, hôm nay hãy về đi.”
Chu Đình Hạc thở dài nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy, lưng và eo đã cứng đờ không chịu nổi nữa.
Cao Quý công công cười nói: “Công tử toát hết mồ hôi rồi, lau đi.”
Chu Đình Hạc đưa tay sờ thử, quả nhiên cổ sau đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
*
Vừa qua giờ Ngọ, Đào Giáp đến ngự thiện phòng để lấy bữa trưa, nhanh chóng quay lại cung Bình Thúy, thấy Cố Mỹ nhân đang cho cá ăn trong phòng khách.
Trời lạnh dần, Cố Mỹ nhân đã chuyển mấy con cá nhỏ trong bể ngoài sân vào trong nhà, nuôi trong một chiếc bể cạn bằng sứ trắng. Mặc dù bể nhỏ hơn, nhưng cá cũng nhỏ, bơi lội khá thoải mái.
Cố Nghi thấy Đào Giáp vừa vào bèn hỏi: “Hôm nay ngự thiện phòng vẫn không có cừu non à?”
Đào Giáp lắc đầu: “Đầu bếp ở ngự thiện phòng nói Ti thiện đã báo cáo rằng trước Tết sẽ không còn cừu non nữa.”
Cố Nghi “Ừm” một tiếng, mới vung mấy lần đã cho cá ăn hết, dùng khăn lụa lau nhẹ tay rồi hỏi tiếp: “Lần trước ngươi có nhắc đến chuồng ngựa ở ngự hoa viên, mấy hôm nay có còn trống không? Ta rảnh rỗi chẳng có gì làm, muốn đi tập cưỡi ngựa.”
Đào Giáp đặt hộp thức ăn xuống, ngạc nhiên nói: “Mỹ nhân thật sự muốn đi cưỡi ngựa ạ? Trời lạnh thế này, cưỡi ngựa khổ lắm.”
Cố Nghi cười: “Trường đua ngựa trong ngự hoa viên không lớn, chạy vài vòng cũng chỉ mất chút thời gian thôi. Bây giờ tập luyện, đợi đến mùa xuân, ta có thể phi ngựa trên sườn đồi, chẳng phải rất đẹp sao…”
Đào Giáp đành phải đáp: “Vậy ngày mai nô tì sẽ đến chuồng ngựa hỏi thử, chọn một con ngựa cái hiền lành cho Mỹ nhân luyện tập, còn phải đến Ti chế ti để xin bộ y phục cưỡi ngựa mới.”
Cố Nghi gật đầu, nhìn Đào Giáp lấy ra mấy món ăn trong hộp. Cô đưa tay sờ nồi canh tròn, thấy đã hơi nguội.
Đào Giáp thấy vậy, vẻ mặt lộ ra chút khó xử: “Tây Uyển thực sự hơi xa, cách ngự thiện phòng cũng không gần, lại là mùa đông nên canh nguội mất. Mỹ nhân đợi một lát, để nô tì đặt lên bếp than làm nóng lại đã.”
Cố Nghi bưng nồi canh lên, thuận tay đặt lên giá bếp than, nói: “Mùa này trời lạnh, đợi đến khi xuân về sẽ khá hơn thôi…”
Đào Giáp ngập ngừng một lát, rồi nói: “Mỹ nhân đã được phục hồi phẩm vị, tại sao không xin bệ hạ chuyển Mỹ nhân ra khỏi Tây Uyển?”