Hình phạt này không thể nói là không nặng, cả cung đều kinh ngạc.
Ngay sau đó, hoàng đế lại hạ một chiếu chỉ khác, xét thấy Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện bị hàm oan trong trò đánh cầu, được thăng lên làm Uyển Quý nhân để an ủi.
Một hòn đá khuấy động ngàn làn sóng.
Trước cửa Tây điện của Tú Di điện trong chốc lát đã đông đúc người qua lại.
Các phi tần trong cung lần lượt đến, luôn miệng chúc mừng Uyển Quý nhân.
Uyển Quý nhân chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, từ một cung nữ ở Hoán Y cục đã được thăng lên làm Uyển Quý nhân.
Quả thực là ân sủng bao la của hoàng thượng.
Đào Giáp đi một chuyến đến ngự thiện phòng để lấy bữa ăn sáng, nghe được chuyện này thì vô cùng bất bình.
“Sao lại chỉ ban thưởng cho người ở Tú Di điện, Mỹ nhân không phải cũng bị hàm oan sao? Lúc đánh cầu còn mất một nghìn lượng tiền thưởng nữa…”
Đau lòng thật.
Cố Nghi vốn đã quên đi, nay Đào Giáp nhắc lại chuyện cũ, cô chỉ có thể thở dài một tiếng: “Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa!”
Tất cả đều là tình tiết trong truyện, chẳng có gì đáng nói cả!
Đào Giáp cúi đầu bày thức ăn, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ cả cung đều nói Uyển Quý nhân được sủng ái biết bao nhiêu, được vinh hiển biết bao nhiêu, nhưng theo nô tì thấy thì không phải như vậy! Hoàng thượng chẳng qua chỉ là thấy mới lạ mà thôi…” Cô ấy lại ngẩng đầu, khích lệ Cố Nghi: “Hoàng thượng vẫn thương yêu Mỹ nhân mà!”
Cố Nghi bật cười, cầm đũa tre lên: “Đừng nói chuyện đó nữa, tháng mười hai sắp đến rồi, mấy con cừu béo trong cung đã chuẩn bị xong chưa?”
Đào Giáp nghe vậy, cười mỉm trả lời: “Bẩm Mỹ nhân, hôm nay khi nô tì đến ngự thiện phòng còn đặc biệt hỏi chuyện này. Kể cũng lạ, mấy năm trước đàn cừu nhỏ từ thảo nguyên đã đến rồi, vậy mà năm nay vẫn chưa tới, không biết có phải do tuyết lớn ở phương Bắc nên bị chậm trễ trên đường không…”
Cố Nghi “Ồ” một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Cô thường dùng bữa sáng muộn, đợi Đào Giáp thu dọn xong hộp cơm cũng đã là giờ Tỵ ba khắc.
Ngoài cửa cung Bình Thúy bỗng xuất hiện một thái giám áo xanh ở ngự tiền: “Thỉnh an Cố Mỹ nhân.”
Cố Nghi thấy người đến, trong lòng vui mừng. Chẳng lẽ Tiêu Chó cuối cùng cũng phát hiện ra mình còn có lương tâm, muốn bù lại bạc cho cô rồi?!
Cô vội nói: “Công công không cần đa lễ, mau, mời vào.”
Thái giám áo xanh tiến đến gần, Cố Nghi mới thấy hắn đi tay không.
“Công công hôm nay đến có việc gì vậy?”
Thái giám áo xanh cúi đầu nói: “Hoàng thượng đặc biệt phái tiểu nhân đến truyền lời, nói rằng lần trước Cố Mỹ nhân làm hạt dẻ rang đường rất ngon, hôm nay muốn dùng thêm, mong Mỹ nhân đến giờ Ngọ ba khắc mang đến Thiên Lộc các…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-181-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Hả? Ship hạt dẻ rang đường, lại còn phải đúng giờ nữa á?
Không bù bạc thì cũng thôi đi, nhưng thế này chẳng khác nào coi cô là shipper hả?
Cô là Cố Meituan* chắc?
(*Meituan là app đặt đồ ăn bên Trung Quốc)
Cố Nghi không vui trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo: “Thì ra là vậy, nhưng công công có điều chưa biết, lần trước hạt dẻ đã dùng hết rồi, bây giờ thời gian e rằng có hơi gấp…”
Không ngờ thái giám kia lại mỉm cười: “Mỹ nhân yên tâm, ngự thiện phòng biết Mỹ nhân thích ăn hạt dẻ, chắc chắn lúc nào cũng chuẩn bị sẵn. Hôm nay tuy thời gian có hơi gấp, nhưng Mỹ nhân không cần tự mình làm, chỉ cần đến ngự thiện phòng chọn một người lanh lợi làm thay Mỹ nhân, đến lúc đó Mỹ nhân chỉ cần mang hộp cơm đến Thiên Lộc các là xong.”
Bày vẻ thế này thì sao không tự mình gọi hạt dẻ đến Thiên Lộc các luôn đi?
Cố Nghi nén không hỏi, chỉ khẽ gật đầu: “Cảm ơn công công nhắc nhở, đúng giờ Ngọ ba khắc ta sẽ tự đến.”
Cô sửa soạn đơn giản, khoác chiếc áo choàng màu đào lót lông rồi đi thẳng đến ngự thiện phòng.
Giờ Ngọ ba khắc.
Cố Nghi đến đúng giờ, tay bưng hộp cơm, đứng trước cửa Thiên Lộc các.
Cao Quý công công vừa thấy cô liền mỉm cười: “Cố Mỹ nhân, xin chờ một lát, bệ hạ đang bàn việc.”
Cố Nghi vẫn còn nhớ lần trước phải đứng chờ một canh giờ, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn.
Cô kéo chặt áo choàng trên người, nhưng lần này chỉ đứng một lúc ngắn ngủi, đã thấy cửa lớn Thiên Lộc các cách đó mười bước mở ra.
Một người mặc quan phục đỏ bằng vải lanh tòng ngũ phẩm từ trong đó bước ra, đầu đội mũ sa đen, tay cầm thẻ tre.
Ông quay đầu nhìn liền bắt gặp ánh mắt Cố Nghi, lập tức trong mắt sáng rỡ, lông mày cong cong, trông vô cùng đáng yêu.
Cha Cố.
Cố Nghi tay bưng hộp cơm, kinh ngạc há hốc miệng: “A… cha…”
Chuyện gì thế này, sao cha cô lại ở đây? Có phải cô đang mơ không?
Cố Nghi chớp mắt, định thần nhìn lại.
Mê Truyện Dịch
Quả nhiên là Cố Trường Thông!
Cố Trường Thông quay đầu nhìn lại một lần nữa, rồi mới bước tới chỗ Cố Nghi.
Ông đến gần, khẽ chỉnh lại vạt áo, rồi cất lời: “Thỉnh an Cố Mỹ nhân.”