Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 172: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:08:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng hắn không khỏi dấy lên chút gợn sóng, vừa định cất lời thì chợt nghe Đoan phi phía sau cười nói: “Bệ hạ quả là anh minh, nhưng Cố muội muội e là có phần oan ức. Quả bóng mà muội ấy dùng hoàn toàn không có vấn đề gì về trọng lượng, tài nghệ của muội ấy thật xuất chúng, cuối cùng lại không được thưởng. Theo thần thiếp nghĩ, chi bằng thưởng cho Cố muội muội chút khác thì hơn?”

Cố Nghi lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đoan phi, thấy cô ấy mặc bộ y phục trong cung màu hồng phấn vô cùng diễm lệ, đầu cài một chiếc trâm vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhưng gương mặt cô ấy lại có phần nhạt nhòa, thanh tú nhưng không quá nổi bật.

Cô thấy có chút kỳ lạ, cô và Đoan phi trước nay không qua lại, cớ sao lại giúp cô xin thưởng?

Chỉ nghe Đoan phi nói tiếp: “Cố muội muội vốn từ Mỹ nhân bị giáng xuống Tài nhân, lúc này có lẽ là thời điểm thích hợp để phục hồi phẩm cấp cho muội ấy. Bệ hạ… nghĩ sao ạ?”

Tiêu Diễn quay đầu lại, chăm chú quan sát sắc mặt Đoan phi, thấy cô ấy cười dịu dàng, chợt hắn cũng mỉm cười đáp: “Ái phi quả là nhân hậu, lời nói thật đúng.”

Hắn quay mặt lại rồi dõng dạc nói: “Hôm nay thăng Cố Tài nhân ở Bình Thúy cung làm Cố Mỹ nhân.”

Tim Cố Nghi đập mạnh, cô bước lên hai bước, quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Tạ bệ hạ ban ân.”

Tiêu Diễn thấy cô cúi thấp đầu, dải băng lụa màu xanh trên đầu cô rủ xuống bên tai, bị làn gió nhẹ thổi tung. Hắn chậm rãi nói: “Nàng đứng dậy đi.”

Cố Nghi đứng lên, ngước mắt nhìn hắn, thấy trong mắt hắn chứa đựng vẻ dò xét, cô bèn nở một nụ cười giả lả.

Mê Truyện Dịch

Sau giờ Thân, Cố Nghi từ ngự hoa viên trở về Bình Thúy cung ở Tây Uyển. Cô chỉ khẽ vẫy tay ra hiệu cho Đào Giáp đang vội vã chạy ra đón từ cửa, vừa bước vào tẩm điện đã cởi giày gấm, ngã phịch xuống giường. Một tiếng “phịch” vang lên, Cố Nghi vùi đầu vào lớp chăn gấm mềm mại.

Đào Giáp đuổi theo đến bên giường, mặt mày rạng rỡ nói: “Chúc mừng Mỹ nhân, chúc mừng Mỹ nhân! Hôm nay trong trận đánh bóng, Mỹ nhân đã giành phần thắng và được thăng phẩm vị!”

Cố Nghi yếu ớt “Ừm” một tiếng.

Phẩm vị Mỹ nhân, một nghìn lượng bạc. Theo bổng lộc của Mỹ nhân, muốn tích góp được một nghìn lượng bạc, phải để dành suốt một trăm năm thì lâu quá! Phải tranh giành từng giây từng phút!

Cô vẫn không thể tin rằng mình đã để vuột mất một nghìn lượng bạc trắng sáng như thế. Càng nghĩ càng tức, giống như làm lụng vất vả cả năm trời, cuối cùng đến ngày nhận thưởng hậu hĩnh cuối năm, nhưng lãnh đạo đột nhiên tuyên bố năm nay không có thưởng, chỉ có lời khen danh dự. A a a a a…

Đào Giáp thấy Cố Mỹ nhân trên giường khẽ đá chân loạn xạ, nhưng vẫn không hiểu sao Mỹ nhân lại ủ rũ thế này khi đã được thăng phẩm vị. Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng an ủi: “Nô tì… sẽ đến nhà bếp xem sao, xin một đĩa bánh ngọt mà Mỹ nhân thích ăn nhất… Kể từ khi bị giáng xuống làm Tài nhân, Mỹ nhân chưa nếm thử lại lần nào… Nô tì cũng sẽ xin thêm một bát canh mà Mỹ nhân thích, dùng vào mùa thu là vừa vặn…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-172-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Tôi không muốn ăn.

Cố Nghi tuyệt vọng nghĩ, nhưng cô thậm chí còn không buồn mở miệng.

Đào Giáp thấy cô không trả lời, đành cúi mình rồi rời đi.

Không biết đã bao lâu, Cố Nghi lại nghe thấy tiếng bước chân trong tẩm điện. Cô vùi đầu xuống và nói: “Ta không muốn ăn bánh ngọt, cứ để đó trước đi.”

Cao Quý công công định lên tiếng hô, nhưng lại bị hoàng đế ra hiệu im lặng. Ông ta đành lặng lẽ rút lui về phía cửa.

Tiêu Diễn vượt qua ông ta, vòng qua bình phong đi vào, thấy rèm trước giường đã được thay bằng rèm lụa xanh.

Nhìn qua lớp rèm lụa, hắn thấy Cố Nghi đang nằm úp trên giường, tay chân không nhúc nhích, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy đôi vai cô dường như khẽ run. Lòng hắn bỗng chùng xuống, không khỏi vén rèm, đưa tay đỡ lấy vai cô rồi xoay người cô lại. Nhíu mày hỏi: “Nàng đang khóc à?”

Cố Nghi ngước lên, nhìn thấy người đến là hắn. Cơn giận trong lòng cô bỗng chốc bùng lên. Khóc cái gì mà khóc! Tôi đang tức đến mức phát run đây này!

Tiêu Diễn thấy đôi mắt cô bỗng sáng rực, như thể cơn giận đột ngột bùng phát, nhưng chỉ trong chốc lát lại dịu xuống, chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Cố Nghi ngồi dậy, thầm hít một hơi dài: “Bệ hạ kim an. Bệ hạ sao lại đến đây?”

Tiêu Diễn nhìn sắc mặt cô, nói: “Trẫm biết hôm nay có lẽ nàng không vui… nên đến thăm nàng.”

“Bệ hạ thật nhân từ, thần thiếp không hề có gì không vui cả…” Cô rất không vui!

Tiêu Diễn thấy tóc mái trước trán cô đã rối bù, vài sợi tóc lòa xòa trước mắt, cũng không rõ cô đã nằm trên giường bao lâu mà ra nông nỗi này. Nghĩ lại… có lẽ trong lòng cô thực sự có chút bất mãn.

Tiêu Diễn dịu giọng: “Trò chơi đánh bóng hôm nay chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển mùa thu, tính hiếu thắng không cần quá mạnh như vậy.”

Loading...