Tiêu Diễn liếc sang hỏi: “Còn ai chưa ra sân?”
Đức phi ngẩn ra một chút rồi đáp: “Còn Cung Quý nhân của Trích Phương điện và Uyển Mỹ nhân của Tú Di điện.”
Tiêu Diễn gật đầu, chợt nghe Cung Quý nhân cười nói: “Đức phi nương nương đã đánh giá cao thần thiếp rồi, thần thiếp cùng lắm chỉ đánh được hai vòng thôi.”
Triệu Uyển cầm chặt gậy trong tay nhưng không nói gì. Kỹ thuật đánh bóng của Cố Tài nhân thật khiến người khác kinh ngạc, đường bóng thuần thục, như thể đã đặc biệt luyện tập rất nhiều.
Cố Nghi đứng bên bãi cỏ, nín thở chờ đợi.
Cung Quý nhân theo đúng cốt truyện chỉ đánh được hai vòng.
“Thần thiếp thật vụng về, khiến tỷ tỷ chê cười rồi.”
Đức phi không để tâm, chỉ phất tay.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, xuyên qua lớp mây mỏng, chiếu những vệt sáng lớn nhỏ xuống ngự hoa viên. Cung nữ cẩn thận dùng vôi trắng vạch lại đường bi trên sân.
Một nghìn lượng bạc mà Cố Nghi đã nghĩ bấy lâu nay chỉ trong chớp mắt đã ở ngay trước mặt, cô nôn nóng chờ đợi. Một lúc sau, cuối cùng đến lượt nhân vật chính lên sân, không biết cốt truyện có đúng không đây.
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi không ngừng dõi theo từng động tác đánh bóng của Uyển Mỹ nhân. Lớp phấn mỏng trên mặt, ý cười trong đôi mắt vẫn chưa phai.
Thắng một trận bóng thôi mà đã vui đến vậy, tính hiếu thắng lại mạnh mẽ như thế à.
Chỉ thấy Uyển Mỹ nhân liên tục đánh trúng sáu vòng, Đức phi siết chặt khăn tay trong tay mình, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. Nhưng may mà… cô ta vẫn còn đường lui.
Cô ta quay đầu, mỉm cười với hoàng đế đứng cạnh: “Triệu muội muội thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác! Không ngờ muội muội mới nhập cung năm nay lại giỏi giang đến thế, khiến thần thiếp trở nên thật tầm thường.”
Hoàng đế chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì. Trong lòng Đức phi càng thêm khó chịu.
Đoan phi đứng lùi sau một bước, nghe vậy liền không khỏi nhìn Uyển Mỹ nhân thêm vài lần. Trận đánh bóng này, Đức phi thực sự lỗ vốn, vốn định dùng tài nghệ chơi bóng để giành thánh ân trước mặt hoàng đế, nhưng cuối cùng lại để hai người mới vào cung chiếm hết hào quang. Đúng thật thú vị.
Cố Nghi vẫn luôn chăm chú dõi theo Triệu Uyển, một nén hương trôi qua, chỉ thấy cô ấy cuối cùng cũng đánh trúng cả mười vòng, giành lấy vị trí đầu bảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-170-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cốt truyện vẫn đi đúng hướng.
Đức phi thấy vậy, khẽ dùng khăn lụa che mặt, cười nói: “Uyển muội muội quả thật có tài đánh bóng! Xem ra thật sự ngang tài ngang sức với Cố muội muội.” Mặt Triệu Uyển hơi đỏ, cúi mình hành lễ: “Nương nương quá khen, thiếp thân chỉ là may mắn, không thể so được với sự vững vàng của Cố Tài nhân.”
Cô ấy thật sự đã rất khó khăn mới đánh trúng mấy vòng cuối, không bằng Cố Nghi.
Không dám, không dám, xin đừng cue tôi nữa, cảm ơn.
Cố Nghi âm thầm lùi lại một bước, cố gắng giảm sự chú ý của mình xuống mức thấp nhất.
Tiêu Diễn liếc thấy động tác của cô, khẽ cười: “Uyển Mỹ nhân khiêm tốn quá, không cần phải tự coi nhẹ mình, đã kỹ thuật cao hơn thì tất nhiên nên được thưởng.”
Lời vừa dứt, cung nữ đứng đợi sẵn bên cạnh liền bưng một khay bạc trắng bước lên, cúi đầu bẩm báo: “Bệ hạ, một nghìn lượng bạc đã ở đây.”
Cố Nghi chỉ cảm thấy ánh mắt mình bị ánh sáng trắng chói lóa của bạc chiếu vào, tim cô đập mạnh hơn, càng lúc càng nhanh. Cô chậm rãi hít một hơi sâu, đúng lúc nghe Đức phi cất tiếng: “Bệ hạ, khoan đã.”
Cô biết mà, cốt truyện quả nhiên không thay đổi! Sự việc không hề đơn giản!
Cố Nghi tự nhủ trong lòng rằng không sao, dù nữ chính vì quả bóng mà bị tước quyền nhận thưởng thì đó chỉ là vài trận sóng gió cuối cùng trên con đường phong hậu của cô ấy thôi. Còn cô có thể tự tin nói rằng, tất cả những quả bóng cô đánh đều hoàn toàn hợp lệ. Để phòng tránh bị Đức phi giở trò, trước trận cô đã cân đo quả bóng vài lần, còn để lại dấu ấn chu sa để đánh dấu. Ngay cả cây gậy đánh bóng cũng đã được kiểm tra kỹ lưỡng từ trong ra ngoài. Tuyệt đối không có vấn đề!
Tiêu Diễn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Đức phi: “Tại sao phải khoan đã?”
Đức phi thấy sắc mặt hoàng đế có vẻ không vui, trong lòng lo lắng, bèn cười nói: “Thần thiếp nghĩ để trò đánh bóng được công bằng, trước khi phán định thắng bại, cần phải kiểm tra kỹ lưỡng các dụng cụ và quả bóng, để đảm bảo phần thưởng xứng đáng. Dù phần thưởng này không lớn, nhưng nếu làm hỏng quy tắc, thần thiếp sẽ không dám tổ chức trò chơi này nữa.”
Lời của Đức phi vừa dứt, trong lòng mọi người đều như đã rõ ràng, ánh mắt phức tạp dần đổ dồn về phía Uyển Mỹ nhân và Cố Tài nhân.
Tiêu Diễn khẽ cười: “Đi gọi người của Cung Chính Ti đến kiểm tra để đảm bảo công bằng.”
Đức phi cúi mình hành lễ: “Bệ hạ thật anh minh.”
Trong lòng Triệu Uyển chợt thắt lại, cô ấy liếc nhìn Cố Nghi, chỉ thấy cô vẫn im lặng đứng trong đám đông, không nói lời nào, như đang đăm chiêu suy nghĩ? Sao cô có thể không lo lắng chứ? Triệu Uyển tự biết mình không hề gian dối, việc chuẩn bị cho trò chơi này cô ấy đều đã làm rất cẩn thận, nhưng dù tránh được gươm đao công khai, khó tránh khỏi những âm mưu trong bóng tối. Chẳng lẽ Đức phi đã ngầm ra tay ư?