Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 156: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:07:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu Lưu Thái phi thật sự bị người của Tiêu Luật cứu đi, e rằng số phận bà ta sẽ rất nguy hiểm.

Nếu không phải bản thân Lưu Thái phi đã quyết định sống c.h.ế.t thì ở lại trong cung vẫn là an toàn nhất. Tiêu Diễn sẽ không cố tình hại bà ta, giữ mạng bà ta mới là con bài quan trọng. Một khi rời khỏi cung, số người muốn Lưu Thái phi c.h.ế.t sẽ nhiều vô kể.

Cố Nghi cúi đầu im lặng, buồn bực suy nghĩ, không để ý đến người đang đi tới phía trước.

“Cố Tài nhân, lâu rồi không gặp, suýt chút nữa không nhận ra.”

Giọng điệu quen thuộc mang mùi cung đấu này.

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Vương Quý nhân của Tú Di điện đã lâu không gặp.

Vương Quý nhân thấy trên đầu Cố Nghi tuy không còn hoa điền, nhưng lại cài một đôi trâm hoa mai bằng ngọc đỏ quý giá, phẩm chất không tầm thường, liền nói: “Cố Tài nhân đêm qua được sủng, ta chưa kịp nói lời chúc mừng. Tài nhân quả thật ngoài sức tưởng tượng, ta cứ tưởng bị dời đến Tây Uyển rồi, ai ngờ còn có cơ hội được gặp bệ hạ nữa chứ.”

Cố Nghi cúi người hành lễ, ngoan ngoãn đáp: “Vấn an Vương Quý nhân. Quý nhân quá khen, thiếp thân chỉ là may mắn hơn một chút mà thôi, có lẽ bệ hạ thấy thiếp thân đáng thương… Chỉ là đêm qua bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, bệ hạ cũng không nán lại lâu.”

Nghe vậy, trong lòng Vương Quý nhân cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Vương Quý nhân thở dài một hơi: “Đêm qua thấy phía Tây đỏ rực cả bầu trời, ta vẫn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì, sáng nay mới nghe nói là Đàm Nguyên Đường bốc cháy. Không biết Thái phi nương nương có bình an không…”

Cố Nghi im lặng không đáp, chỉ nghe Vương Quý nhân nói tiếp: “Trung thu cũng sắp đến rồi, trong cung lại xảy ra chuyện như thế, hẳn là bệ hạ phải phiền lòng lắm…”

“Vương Quý nhân, hôm nay đi dạo trong vườn à…”

Mê Truyện Dịch

Vừa nghe thấy giọng nói này, nét mặt Vương Quý nhân thoáng cứng lại, quay đầu nhìn, quả nhiên là Thục phi nương nương.

Cô ta vội cúi người hành lễ: “Thỉnh an nương nương.”

Cố Nghi cũng vội cúi chào theo: “Thỉnh an Thục phi nương nương.”

Thục phi nhìn lướt qua hai người, mỉm cười nói: “Đứng lên đi.”

Cô ta nhìn kỹ người đứng bên cạnh Vương Quý nhân, thấy cô đứng yên tại chỗ, tuy không mang trang sức cấp bậc Mỹ nhân nhưng mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, dáng vẻ tự nhiên, đôi mắt trong trẻo.

“Đây hẳn là Cố muội muội ở Bình Thúy cung…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-156-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cố Nghi cúi đầu, mỉm cười: “Bẩm nương nương, chính là thần thiếp.”

“Quả nhiên xinh đẹp. Giữa tỷ muội chúng ta, không cần câu nệ.”

Cố Nghi ngẩng đầu cười, đánh giá Thục phi một lát.

Dung mạo vẫn kiều diễm, nhưng dường như có phần tiều tụy, gò má hơi hóp lại, không đầy đặn như cô vẫn nhớ, lộ rõ xương gò má cao.

Thục phi quay sang nhìn Vương Quý nhân, mỉm cười: “Bức tranh Hội Trà mà muội muội dâng lên mấy ngày trước, bổn cung rất thích. Bức tranh này vốn khó tìm, Thái hậu trước đây cũng rất yêu thích, nhưng mãi không tìm được. Không biết muội muội đã dùng cách nào mà có được.”

Vương Quý nhân thấy Thục phi hiếm khi ôn hòa như vậy, liền mỉm cười đáp: “Được nương nương thích, thần thiếp rất vui mừng. Bức tranh này là do phụ thân thần thiếp ngẫu nhiên có được khi tuần du ở Quận Thương, quả là kỳ duyên.”

Thục phi cười khẽ hai tiếng: “Phụ thân của Vương Quý nhân thật may mắn.” Cô ta im lặng một lát rồi từ tốn nói: “Lúc bức tranh được dâng lên, bổn cung tình cờ không ở trong Thái Vi điện, nên chưa thưởng cho cung nữ mang tranh đến. Nay gặp được muội muội, bổn cung sẽ hoàn thành tâm ý này.” Vừa nói, cô ta có vẻ định quay người gọi Ngọc Hồ.

Vương Quý nhân thở dài một hơi: “Nương nương không cần bận tâm, thật sự không đáng để thưởng cho cung nữ đó đâu. Hơn nữa, cung nữ Hoa Hòe hiện giờ cũng không còn hầu hạ ở Tú Di điện nữa.”

Cố Nghi trong lòng thầm căng thẳng, thấy Thục phi lộ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

Vương Quý nhân lại thở dài: “Nói ra thì đều tại cung nữ ấy phúc mỏng. Ti chánh ti phái người đến báo, nói rằng cung nữ ấy vô tình ngã xuống giếng, đập đầu bị thương, trở nên không nói không rằng, giống như bị điên loạn. Vì không thể hầu hạ người khác nữa nên đành phải đưa ra khỏi hoàng cung.”

Thục phi chậm rãi lắc đầu: “Đúng là phúc mỏng…”

Cố Nghi đứng lặng một bên không nói gì, nhưng cô biết những lời của Ti chánh ti chỉ đúng một nửa.

Hoa Hòe rõ ràng không hề ngã xuống giếng, nhưng cô không chắc liệu Hoa Hòe có thật sự không còn nói được nữa hay không.

Dù sao thì hôm ấy, cô chưa kịp đợi Hoa Hòe tỉnh lại đã bị đưa đi rồi. Cô nhớ rằng Hồ Y chính đã nói Hoa Hòe bị người khác ép uống thuốc, lẽ nào thực sự cô ấy đã bị câm rồi ư?

Ánh mắt Cố Nghi liếc về phía Tề Thù, trong lòng không khỏi thầm thở dài.

Haiz.

Sau vài câu nói xã giao, Thục phi nói muốn hồi cung, ba người bèn tản ra.

Loading...