Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 153: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:07:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bệ hạ, đêm cũng đã khuya, sao không nghỉ ngơi?” Trịnh Quý phi mỉm cười nói.

Tiêu Luật vừa thấy cô ta đến, đôi lông mày liễu khẽ nhíu lại, miệng thốt lên: “Phiền quá.” Nhưng hắn ta vẫn đứng dậy, lười biếng lê bước về phía sau điện.

Mê Truyện Dịch

Trịnh Quý phi thu lại nụ cười, lạnh lùng nói với đám nhạc công và vũ nữ: “Giải tán hết đi.”

Chờ cho mọi người lui ra hết, cô ta mới bước về phía sau điện.

Cửa sổ trong phòng rộng mở, ánh trăng chiếu sáng rực.

Tiêu Luật ngồi khoanh chân trước cửa sổ, gió nhẹ phất qua tay áo, phong thái tựa tiên nhân, nhưng hắn ta lại không hề nhúc nhích.

Trịnh Quý phi bước nhẹ nhàng đến bên cạnh, liếc mắt nhìn hắn ta. Cô ta thở dài, buông thõng vai xuống, rồi cười nói: “Bệ hạ lại đang khóc với ánh trăng trăng sao?”

Khóe mắt Tiêu Luật ánh lên một giọt nước mắt to tròn, mắt hơi đỏ, gương mặt dù vẫn đẹp rạng ngời nhưng nét u sầu như hoa lê trong mưa, như sương thu trên cành.

Trịnh Quý phi rút chiếc khăn lụa từ thắt lưng ra đưa cho hắn ta: “Bệ hạ lau nước mắt đi, đừng khóc nữa.”

Tiêu Luật không quay đầu lại, chỉ đưa tay nhận lấy: “Ta… Trẫm không khóc, chỉ là gió thổi làm rơi nước mắt thôi.”

Trịnh Quý phi dỗ dành hắn ta như đang dỗ trẻ con: “Được được, ngày mai sẽ gọi Thái y đến xem bệnh gió thổi làm rơi nước mắt này của bệ hạ.”

Tiêu Luật khẽ lau khóe mắt, rồi thở dài một tiếng.

Trịnh Quý phi hiểu được tâm trạng của hắn ta, bèn an ủi: “Thái phi nương nương nhất định sẽ bình an vô sự, bệ hạ cứ yên tâm. Có lẽ rất nhanh thôi, Thái phi sẽ được đưa xuống phía nam để gặp bệ hạ ở Thanh Châu.”

Lúc này, Tiêu Luật mới ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt giận dữ: “Cả nàng cũng đến dỗ ta, tất cả mọi người đều đang dỗ ta, nhưng bọn họ chỉ đang muốn ép c.h.ế.t mẫu phi, để lấy cớ bất trung bất hiếu mà phát binh thảo phạt tên chó Tiêu Diễn kia thôi. Ai sẽ thực sự mang mẫu phi đến Thanh Châu mà còn nguyên vẹn cơ chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-153-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Vừa nói vài câu, khóe mắt Tiêu Luật lại ướt đẫm.

Trịnh Quý phi nửa quỳ xuống, dở khóc dở cười, đành phải cướp lấy chiếc khăn trong tay hắn ta, nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn ta: “Bệ hạ đừng khóc nữa. Họ dỗ bệ hạ nhưng thần thiếp không dỗ bệ hạ. Thần thiếp sẽ đi cầu xin phụ thân, để ông ấy phái thêm vài người đắc lực đến kinh thành cứu Thái phi về…”

Tiêu Luật nghe vậy thì trong lòng có chút yên tâm, nhưng đột nhiên hắn ta nắm lấy tay áo của Trịnh Quý phi, kéo cô ta lại gần, ghé sát tai cô ta thì thầm: “Quý phi chi bằng cùng trẫm chạy trốn đi. Chúng ta rời khỏi Dương Thành, rời khỏi Thanh Châu, chạy càng xa càng tốt…” Hắn ta như đã quyết tâm: “Ngai vàng này không cần nữa cũng được. Là bọn họ ép ta! Tên chó Tiêu Diễn ấy từ nhỏ đã lạnh lùng tàn nhẫn, không chút tình thân, còn dám g.i.ế.c cả phụ vương. Ta… ta với hắn từ nhỏ đã không hợp, nếu bị hắn bắt được, chắc chắn sẽ bị c.h.é.m thành thịt vụn!”

Trịnh Quý phi nghe xong thì giật mình, nhưng rồi cô ta lại mỉm cười: “Bệ hạ đang nói linh tinh gì vậy. Bệ hạ mới là chân long, là chính thống, sớm muộn gì cũng sẽ vùng lên mạnh mẽ. Chẳng lẽ bệ hạ đã quên Cảnh Đế, quên mối thù chưa báo này sao?”

“Cảnh Đế…” Tiêu Luật cúi đầu lẩm bẩm: “Thái tử huynh…”

Trịnh Quý phi thấy hắn ta d.a.o động thì tiếp tục khuyên nhủ: “Đúng vậy, Thái tử Hoành đã c.h.ế.t một cách thảm khốc, chẳng lẽ bệ hạ không đau lòng chút nào sao? Thái tử Hoành là người có phẩm chất cao quý, được mọi người yêu mến, giàu lòng nhân từ, lẽ ra có thể trở thành một minh quân, nhưng lại c.h.ế.t dưới kiếm của Tiêu Diễn. Tiêu Diễn lẽ nào không đáng bị giết? Bệ hạ cũng là con trai của Tiên đế, là chính thống. Mẫu thân của Tiêu Diễn chỉ là một dị nhân, thậm chí còn không được coi là người của Đại Mạc, dựa vào đâu mà hắn có thể tranh giành với bệ hạ được!”

Cố Nghi suốt đêm không ngủ, nửa đầu đêm không muốn ngủ, nửa sau lại không thể chợp mắt.

Đường Nguyên Đàm cũng ở Tây Uyển, cách Bình Thúy cung nơi cô đang ở chưa đến trăm bước.

Tiếng bước chân dồn dập của cung nhân cứu hỏa, tiếng hô hào, tiếng nước hỗn loạn, ánh lửa cháy rực, cửa sổ đóng kín, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi than gỗ nồng nặc đôi lúc phảng phất trong không trung.

Tiêu Diễn tuy đã rời đi nhưng vẫn để lại một hàng thị vệ đứng ngoài Bình Thúy cung, ai nấy đều mang kiếm sắt ở thắt lưng.

Tại sao Đường Nguyên Đàm lại bốc cháy vào lúc này? Lưu Thái phi sống hay chết? Nếu bà ta c.h.ế.t thì có tính là cốt truyện đã hỏng không?

Có thể để cô được bình an sống sót đến khi kết thúc cốt truyện được không hả, xin luôn đó!

Cố Nghi nằm trên giường, lo lắng mở to mắt, chờ đợi suốt cả đêm. May thay, không có cảm giác được ánh sáng trắng quen thuộc triệu gọi, cô hơi yên tâm một chút. Tuy nhiên… tại sao tình tiết Đường Nguyên Đàm lại xảy ra sớm như vậy?

Loading...