Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 151: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:07:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Diễn quay đầu lại, nói: “Không cần.”

Cố Nghi chỉ biết tự tìm một chiếc ghế thêu trong phòng rồi ngồi xuống, cầm quạt phe phẩy tự quạt cho mình. Nghĩ lại, dường như Tiêu Diễn của bây giờ còn tuyệt tình hơn trước nữa.

Haiz… Cô vô thức thở dài.

Từ lúc Cố Nghi bước vào phòng, Tiêu Diễn nghe thấy tiếng động nhẹ của chiếc quạt, khiến hắn không thể tập trung đọc tấu chương, giờ lại nghe thấy tiếng thở dài, hắn liền đặt cuộn tấu xuống.

“Cố Tài nhân lúc này có điều gì muốn nói à?”

Thấy hắn có vẻ hơi không vui, Cố Nghi cầm quạt lên che nửa mặt, khẽ đáp: “Lúc này thần thiếp không có gì muốn nói cả.”

Tiêu Diễn nhìn cô ngồi trên ghế thêu, cách mình vài thước, nhưng Cố Tài nhân này không sợ hắn.

Hắn là hoàng đế, với quyền sinh sát trong tay, hắn đã quá quen với những người khiếp sợ, tôn kính mình, chỉ cần nhìn sơ là biết. Nhưng Cố Tài nhân này, bề ngoài có vẻ khiêm nhường cung kính, nhưng dường như cô không hề sợ hắn chút nào.

Tiêu Diễn im lặng chăm chú nhìn cô, không nói gì. Cố Nghi đứng dậy, thử dò xét: “Thần thiếp giúp hoàng thượng tháo mũ và gỡ trâm xuống nhé…”

Tiêu Diễn gật đầu, nhưng trước đó đã gọi Cao Quý vào: “Mang tấu chương về Thiên Lộc các.”

Cao Quý công công vâng lệnh, bưng tấu chương rời đi.

Lúc này Cố Nghi mới bước tới, vì Tiêu Diễn vẫn đang ngồi nên cô dễ dàng tháo chiếc mũ và cây trâm đen của hắn xuống.

Tóc của hắn vẫn đen bóng và mềm mại như trong ký ức của cô.

Cố Nghi lùi lại một bước.

Tiêu Diễn cảm thấy phía sau không còn động tĩnh gì, quay đầu lại thì thấy Cố Nghi đang cầm chiếc mũ đứng yên tại chỗ, ngơ ngác như một khúc gỗ.

Hắn nhíu mày, vẻ thiếu kiên nhẫn: “Nàng đi lấy dây buộc tóc đến đây.”

“Vâng…” Cố Nghi vội quay người, đặt chiếc mũ xuống, đi lấy một sợi dây lụa màu xanh rồi tiến lại gần, cẩn thận buộc lên tóc cho Tiêu Diễn.

Các cung nữ trong điện đã theo Cao Quý công công rời đi, không còn ai trong phòng. Cố Nghi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần tối, có lẽ đã qua giờ Tuất.

Cô nghĩ đến việc Tiêu Diễn phải dậy vào giờ Mão sáng sớm, bèn hỏi: “Hoàng thượng bây giờ có muốn tắm rửa không? Cung nhân đã chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch phía sau bình phong.”

Tiêu Diễn khẽ “Ừ” một tiếng, đứng dậy, nhưng thấy Cố Tài nhân vẫn đứng yên, không nhúc nhích. Trong lòng hắn thoáng chút thất vọng, rồi tự tay tháo đai ngọc, cởi áo choàng và bước ra phía sau bình phong.

Cố Nghi thầm thở phào, cẩn thận treo đai ngọc và áo choàng của hắn lên giá gỗ hoa lê cao ngang người.

Tiếng nước chảy vang lên bên tai, qua bức bình phong thêu đen trắng hình sơn thủy, làn hơi nước mờ ảo tỏa ra, bóng dáng hắn mơ hồ hiện lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-151-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cố Nghi quay đi, bước tới bàn trang điểm, từ từ tháo những sợi tua rua vàng lấp lánh phía sau đầu xuống, cảm giác đầu óc nhẹ nhõm hẳn.

Cô đã tắm rửa từ trước, giờ chỉ đơn giản dùng khăn trắng trong chậu nước để lau tay, làm sạch mặt, rồi thoa thêm một lớp cao thơm.

Một lát sau, Cố Nghi đi đến bên giường, khẽ vén tấm rèm châu thủy tinh do Ti trân ti đem đến trước đó, những hạt thủy tinh trong suốt khẽ phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Được thôi, một tấm rèm mộng ảo.

Cô cúi đầu nhìn chiếc giường được phủ lụa mịn, hoa văn uyên ương vờn nước đầy màu sắc. Cô bỗng cảm thấy căng thẳng không rõ lý do, chỉ biết chậm rãi ngồi xuống, ngồi trong “tấm rèm mộng ảo” của mình.

Sau khi Tiêu Diễn tắm xong, mặc một chiếc quần lụa xanh, khoác áo dài trơn bước ra từ phía sau bình phong. Bên thái dương còn vương hơi nước, khuôn mặt như tranh vẽ, phong thái tự nhiên mà xuất chúng.

Cố Nghi thấy hắn tiến tới trước giường, chau mày: “Đây là thứ gì vậy?”

Tiêu Diễn tiện tay vén rèm châu thủy tinh, tạo nên tiếng va chạm lớn.

Được rồi, có vẻ không chỉ mình cô có vấn đề với tấm rèm này.

Cố Nghi mỉm cười, nói: “Đây là rèm châu thủy tinh mà Ti trân ti mang tới để trang trí tẩm điện, đêm nay không có gió, chắc sẽ không làm phiền giấc ngủ của hoàng thượng.”

Tiêu Diễn lắc lắc rèm châu, mấy chuỗi hạt thủy tinh va vào nhau tạo ra tiếng ồn ào.

Mê Truyện Dịch

“Ngày mai gọi người tháo xuống đi. Nếu sau này nổi gió thì ai mà ngủ nổi…”

Cố Nghi gật đầu, nhìn thấy Tiêu Diễn cũng ngồi xuống giường bên cạnh cô, vai hai người khẽ chạm nhau.

Rèm châu đã ngừng rung, trong điện bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Hai người ngồi cạnh nhau một lát, thật sự có hơi ngại ngùng.

Cố Nghi định mở lời, nhưng thấy Tiêu Diễn bỗng nhiên di chuyển, nhanh nhẹn nằm xuống giữa giường.

Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngủ sớm đi, ngày mai trẫm còn phải lên triều.”

Cố Nghi nhìn hắn nằm quay mặt vào tường, kéo tấm chăn mỏng lên che ngang vai, dường như thật sự định đi ngủ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người “phù” một tiếng, thổi tắt ngọn nến bên giường rồi cũng nhẹ nhàng nằm xuống.

Bóng tối hoàn toàn bao trùm.

Cửa sổ của tẩm điện Bình Thúy cung được che bởi những khung gỗ sơn đen chạm trổ tinh xảo, chắn hết ánh trăng.

Loading...