Tiêu Diễn nhìn thấy cô căng thẳng đứng đó, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
Phòng ốc của Bình Thúy cung vốn đã nhỏ, giờ thấy Tiêu Diễn ngồi xuống với dáng vẻ đường hoàng, khí thế khiến căn phòng càng trở nên chật chội hơn.
Cố Nghi bị khí thế ấy áp đảo, lặng lẽ hít sâu một hơi, cẩn thận kéo tay áo lên rồi rót cho hắn một tách trà. May mà không một giọt trà nào bị văng ra.
Tiêu Diễn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Truyền món ăn lên.”
Cao Quý công công ra ngoài gọi cung nhân, chưa đầy nửa khắc sau, cung nhân trong phòng bếp lần lượt bưng khay thức ăn vào.
Cố Nghi liếc qua những món ăn được bày trên bàn, không thể che giấu vẻ thèm thuồng của mình. Làm Tài nhân đã lâu, thức ăn mà cô được dùng quá nhạt nhẽo, đơn sơ.
Chẳng hạn như món thịt kho mà cô yêu thích, đã lâu rồi cô chưa được ăn.
Tiêu Diễn tình cờ thấy cô đang chăm chú nhìn vào đĩa thịt kho trên bàn, bèn nói: “Tài nhân hầu hạ trẫm dùng bữa.”
Cố Nghi cầm đũa, gắp một miếng thịt kho cho Tiêu Diễn. Nước sốt màu nâu sẫm, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, thịt mềm đến mức chỉ cần chạm đũa là đã tách ra, chắc chắn vừa bỏ vào miệng đã tan.
Cố Nghi trong lòng thầm rơi lệ, cẩn thận đặt miếng thịt kho vào đĩa trước mặt Tiêu Diễn. Cô không nhịn được, len lén nhìn hắn một cái.
Đã không được ăn, thôi thì xem như đang xem mukbang vậy.
Tiêu Diễn ngẩng đầu lên thấy đôi mắt hạnh của cô mở to, sáng lấp lánh, đầy vẻ chờ mong.
Hắn cúi đầu chậm rãi dùng bữa, dáng vẻ tao nhã, điềm đạm nhưng đầy vẻ tôn quý.
Ăn thì không nói, nhìn cảnh “mukbang” này đúng là một cực hình.
Cố Nghi đứng bên cạnh thấy đĩa trước mặt Tiêu Diễn đã trống, cô lại đưa tay gắp thêm một miếng thịt kho cho hắn.
Tiêu Diễn tức đến phì cười, nói: “Cố Tài nhân chưa từng hầu hạ dùng bữa sao?”
Nói ra thì đúng là gần như chưa từng.
Nhưng Cố Nghi ngay lập tức hiểu ý, liền đáp: “Thần thiếp biết lỗi, mong Hoàng thượng thứ tội. Sau này thần thiếp nhất định sẽ chia đều tất cả, hoàng thượng thích ăn món gì?”
Tiêu Diễn ngừng đũa, tức giận nói: “Nàng ngồi xuống đi.”
Cố Nghi cười gượng, nói: “Tạ Hoàng thượng ban ân.”
Khi cô vừa ngồi xuống, Tiêu Diễn lại cầm đũa lên. Cố Nghi nhân cơ hội đó, liền gắp một miếng thịt kho nhỏ cho mình.
A, vẫn là mùi vị quen thuộc này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-150-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cao Quý công công đứng bên cạnh cột sảnh, nhìn mà ngây cả người.
Cố Tài nhân này rốt cuộc làm sao vậy!
Sau khi dùng bữa xong, các cung nhân âm thầm dọn dẹp bát đĩa. Cao Quý công công theo lệnh hoàng đế, mang đến vài cuộn tấu chương. Nhưng Bình Thúy cung hiện tại đã không còn theo thiết kế cũ, chỉ còn lại một sảnh và một tẩm điện, ngay cả thư phòng cũng không có.
Cao Quý công công đành phải đặt tấu chương lên chiếc bàn dài bằng gỗ đàn hương trong tẩm điện.
Tiêu Diễn ngồi đó xem tấu chương, còn Cố Nghi thì không muốn quấy rầy, nên cô đi ra sân ngắm chiếc chum nước mới của mình. Đã có những cung nhân lanh lợi đổ đầy nước vào chum, bên trong còn thả vài con cá nhỏ đủ màu sắc, bơi lội tung tăng.
Cố Nghi nhìn bóng mình phản chiếu trong nước, thấy khuôn mặt mình đỏ bừng.
Cô đưa tay sờ mặt, cảm thấy hơi nóng, sau đó lại lắc đầu, tiếp tục ngắm cá.
Cao Quý công công cảm thấy không thể tiếp tục đứng nhìn mà không làm gì nữa. Ông ta bước xuống bậc thang, dừng lại phía sau lưng Cố Tài nhân, rồi nhẹ nhàng ho một tiếng.
Cố Nghi quay lại, mỉm cười nói: “Cao công công.”
Mê Truyện Dịch
Cao Quý cười hòa nhã: “Tài nhân đang ngắm cá à?”
Cố Nghi gật đầu, chờ xem ông ta muốn nói gì.
“Trời cũng sắp tối rồi, Tài nhân nên vào trong tẩm điện sớm một chút. Hoàng thượng bận rộn chính sự, nhưng bên cạnh vẫn cần có người hiểu biết, chăm lo cho người. Tài nhân chi bằng vào trong ngồi cùng hoàng thượng, nói chuyện giải khuây…”
Cố Nghi nhíu mày: “Nhưng Hoàng thượng đang đọc tấu chương, ta không dám làm phiền.”
Trong lòng Cao Quý công công khẽ thở dài, nhưng đành kiên nhẫn giải thích: “Tài nhân sao gọi là làm phiền được? Chỉ cần Tài nhân mang trà vào, dù không nói gì, ngồi bên cạnh cũng được mà.”
Cố Nghi cảm thấy Cao Quý công công hôm nay hơi lạ, giờ ông ta quản cả những chuyện tỉ mỉ thế này rồi sao… Đệ nhất gian thần của triều đại Đại Mạc, cô không hề đút lót tiền bạc gì mà lại được lật thẻ bài, thật kỳ lạ…
Cao Quý công công nhìn Cố Tài nhân trước mặt vẫn chưa hiểu ý, chỉ đành cố gắng mỉm cười: “Tài nhân, vào đi thôi.”
Trong lòng ông ta cảm thấy thật mệt mỏi.
Cố Nghi không còn cách nào khác, đành quay lại tẩm điện, tay cầm chiếc quạt tròn, bước vào phòng. Tiêu Diễn vẫn cúi đầu đọc tấu chương. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại liếc nhìn cô.
Cố Nghi theo bản năng nở một nụ cười giả tạo, nhưng Tiêu Diễn lạnh lùng nói: “Nếu không muốn cười thì không cần phải gượng ép.”
Cố Nghi lập tức cứng đờ, thu lại nụ cười.
Cô chậm rãi bước đến gần hơn hai bước, hỏi: “Hoàng thượng có muốn dùng trà nóng không? Thần thiếp sẽ pha một ấm trà mới.”