Triệu Uyển đành phải đi theo.
Tiêu Diễn ngồi khoanh chân trên một chiếc giường thấp trong điện, nhìn thấy một cung nữ ướt như chuột lột được Cố Nghi dẫn vào điện.
Ánh mắt hắn lóe lên, Cố Mỹ nhân này có ý gì?
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Diễn nhìn Triệu Uyển đang quỳ trên mặt đất.
Lúc này Triệu Uyển dầm mưa đi tới đây, khuôn mặt như ngọc hơi ướt, chiếc cổ thon dài trắng nõn cúi xuống, càng khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Trong lòng Cố Nghi giống như có hàng ngàn pháo hoa lần lượt nổ tung, nam nữ chính cuối cùng cũng gặp mặt lần đầu rồi, rải hoa!
Nếu việc này mà còn không có tác dụng nữa thì bà đây sẽ trực tiếp nhai luôn miếng ngọc bội!
Tiêu Diễn chỉ liếc nhìn Triệu Uyển một cái, cũng không kêu đứng dậy, hắn quay đầu nhìn Cố Nghi, chậm rãi nói: “Mỹ nhân đây là có ý gì?”
Cố Nghi nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt tròn: “Thần thiếp cảm thấy cung nữ này rất trung thành, bảo vệ gấm lụa rất tốt không để bị dính mưa nên đã đưa cô ấy đến đây, tặng cô ấy một bộ cung phục mới.”
Tiêu Diễn: “Mỹ nhân lại yêu quý một cung nữ như vậy, đúng là đức tính rất tốt!”
Đôi mắt nâu sẫm lạnh lùng của hắn nhìn sang, Cố Nghi chợt cảm thấy có gì mà phải tránh né, nhưng lại chột dạ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay: “Bệ hạ anh minh!”
Một cung nữ khom người đi vào, đặt một bộ quần áo mới toanh của Hoán y cục trước mặt Triệu Uyển.
Triệu Uyển chắp tay nói: “Tạ ơn đức của Mỹ nhân… Tạ bệ hạ ban ân.”
Tiêu Diễn trong lòng khinh thường: “Nếu ngươi đã được ban thưởng xong rồi thì lui đi!”
Nhưng… cứ để nữ chính đi như vậy thì có thực sự ổn không? Không có cạnh tranh gì à?
Nếu chỉ gặp cho có như vậy thì liệu cô có c.h.ế.t lần nữa không…
Nhưng khi Cố Nghi nghe được giọng điệu lạnh lùng của Tiêu Diễn, cô thực sự không dám xen vào nữa.
Triệu Uyển nghe thấy thế, trái tim liền thắt lại.
A Diễn không nhận ra mình…
Lồng n.g.ự.c cô ấy nhất thời cảm thấy chua chát, cô ấy chạm trán xuống đất: “Nô tì cáo lui.”
Cố Nghi nhìn nữ chính lảo đảo bước ra ngoài, bóng dáng hơi thất thỉu biến mất trong màn mưa.
Được thôi, dù sao thì lần này cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Tiêu Diễn nhìn Cố Mỹ nhân trước mặt, vẻ mặt của cô lộ vẻ thất vọng nhìn cung nữ đó rời đi.
Lông mi khẽ chớp, giống như chiếc quạt nhỏ hắt bóng buồn.
Cố Mỹ nhân này vừa vào cung, hỉ nộ ái ố đều thể hiện hết lên mặt, thật sự đơn giản như một tờ giấy trắng hay là tâm tư thâm trầm khó lường đây…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-15-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn nằm nghiêng trên chiếc giường thấp, một tay chống má, cười nhẹ nói: “Mỹ nhân thất vọng như vậy à?”
Cố Nghi nhìn thấy mái tóc đen như thác nước của hắn xõa xuống ghế tre, dứt khoát dời tầm mắt đi: “Thần thiếp không hề thất vọng, chỉ cảm thấy hơi sợ.”
Tiêu Diễn “Ồ” một tiếng: “Mỹ nhân sợ gì?”
Cố Nghi nói vô cùng tự nhiên: “Sợ mưa quá lớn sợ bị sét đánh.” Cô có thể c.h.ế.t vì bánh vừng, c.h.ế.t vì hoa cúc trắng hoặc c.h.ế.t vì rơi xuống hồ. Bị sét đánh cũng không phải là không thể.
Tiêu Diễn cau mày, Cố Mỹ nhân này rốt cuộc làm sao vậy? Nước cờ gì đây?
“Mỹ nhân ở chung với trẫm không thấy vui sao? Tại sao lại nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn như thế?”
Cố Nghi nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn, lập tức bước tới phía trước, nhẹ nhàng quạt cho hắn, cười nhe răng nói: “Thần thiếp gặp được bệ hạ tất nhiên là vui mừng, nhưng niềm vui này quá lớn đến nỗi có chút lo được lo mất.”
Ọe.
Tiêu Diễn nhướng mày: “Chẳng lẽ hôm nay ma ma không dạy ngươi cười không lộ răng sao?”
Cố Nghi lập tức dùng quạt tròn che nửa mặt mình: “Bệ hạ dạy bảo, thần thiếp sẽ ghi nhớ.”
Bụp.
Chân nến trong đại sảnh đột nhiên phát ra tia lửa, ngọn nến phía trên chân nến tiên hạc vụt tắt.
Trong điện đột nhiên trở nên tối hơn, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Bên ngoài điện, cửa sổ và cửa điện không biết từ lúc nào đã được cung nhân đóng lại.
Một vài cái bóng vẫn còn nhìn thấy bên ngoài cửa sổ đã biến mất.
Chân nến gần nhất ở ngay phía sau chiếc giường thấp, ánh lửa chiếu vào cái bóng của Tiêu Diễn khiến bóng đổ dài ra, che khuất ánh sáng trước mắt Cố Nghi.
Cố Nghi ngượng ngùng từ trên giường thấp đứng dậy: “Thần thiếp đi… đi thắp đèn.”
Khi cô đứng dậy, Tiêu Diễn cũng đứng dậy.
“Không cần Mỹ nhân phí sức.”
Một cơn gió lướt qua trước mặt Cố Nghi, trong nháy mắt Tiêu Diễn đã ôm nghiêng người cô.
Má cô áp sát vào hõm cổ hắn, ấm áp và mang theo chút ẩm ướt sau khi tắm.
Cố Nghi cựa quậy, vô tình chạm vào cổ áo bằng lụa mịn màng.
Khi lưng Cố Nghi ngã xuống giường, nhịp tim càng tăng tốc, cổ họng nghẹn lại, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Bệ… Bệ hạ…”
Chuyện này… tiến độ có phải hơi nhanh quá rồi không…
Tiêu Diễn nhìn thấy đôi môi hồng hào của cô hơi hé ra, đôi mắt tối sầm, hắn đưa tay cởi sợi dây buộc lỏng lẻo ở giữa vạt áo trước của cô.