Một vòng được thưởng một trăm lượng bạc, một giấc mơ đáng giá!
Tranh thủ khi trời còn sáng, Cố Nghi thay một đôi giày gấm, bắt đầu luyện tập đánh bóng trong sân nhỏ của Bình Thúy cung.
Quả bóng gỗ bị cô đánh mạnh, va vào tường gạch phát ra những tiếng cốp cốp vang vọng.
Đánh một lúc lâu, Cố Nghi liền đổ mồ hôi.
May mà mặt trời đã dần lặn, làn gió nhẹ thổi qua mang theo chút mát mẻ.
Đào Giáp lên tiếng khuyên: “Tài nhân đã chơi lâu rồi, hay nghỉ ngơi một chút, dùng bữa tối đi ạ…”
Cố Nghi cảm thấy mình đã dần quen tay, nên nói: “Được, ta đánh thêm năm quả nữa rồi dừng.”
Nói rồi, cô nắm chắc cây gậy, dùng lực ở khuỷu tay, đánh mạnh vào quả bóng dưới chân.
Cú đánh này có lực khéo léo, quả bóng bị cô đánh bật lên không trung, bay qua mái ngói không cao của Bình Thúy cung, va chạm phát ra những tiếng cốp cốp, dường như đã rơi xuống con đường trong cung rồi nảy ra xa hơn.
Cố Nghi ngượng ngùng cười: “Ta đi xem thử rồi nhặt lại quả bóng.” Dù sao cũng chỉ có một quả bóng này mà thôi.
Đào Giáp nhìn với vẻ mặt như muốn cười nhưng lại cố nín nhịn, đáp: “Vâng.” Rồi cũng theo cô ra ngoài.
Ánh chiều tà còn le lói, nhưng con đường sâu thẳm trong cung đã nửa sáng nửa tối.
Tây Uyển vốn dĩ đã hiếm người qua lại, sau khi hoàng hôn buông xuống lại càng như nơi đồng không m.ô.n.g quạnh
Cố Nghi tập trung nhìn, mới thấy quả bóng nhỏ đã lăn xa một đoạn dài, sắp chạm đến cuối con đường.
Cô nhanh chân chạy đến, vừa bước được hai bước, ngẩng đầu lên đã thấy một bóng xám thoáng qua cuối con đường nhỏ chạy về hướng tây, nhanh đến nỗi giống như cô đã nhìn lầm vậy.
Trong lòng Cố Nghi trùng xuống, một cảm giác kỳ lạ nhưng lại quen thuộc từ đâu đó ùa về.
Cô không khỏi bước nhanh hơn, nắm chặt cây gậy trong tay.
Cô đi đến cuối con đường mới thấy phía đông có một cây hòe lớn che trời, phía sau cây dường như có một cái giếng, mà cạnh giếng lại có người đang nằm?
Cố Nghi lập tức hoảng hốt, quay sang Đào Giáp nói: “Mau, đi gọi người, ở đây có người!”
Đào Giáp cũng thò đầu nhìn, đáp: “Nô tì đi ngay!”
Cố Nghi tiến gần tới phía sau cây hòe, thấy người đang nằm đó mặc một bộ cung phục màu xanh nhăn nhúm, khuôn mặt tròn trịa, gò má hơi nhô lên.
Đó là Hoa Hòe.
Cố Nghi quỳ xuống, cẩn thận đưa tay kiểm tra hơi thở của cô ấy.
Trong lòng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn, vẫn còn thở.
Qua một lát, Đào Giáp đã dẫn người của Cung Chính Ti đến.
Nữ quan đứng đầu Cung Chính Ti mặc quan phục màu xanh, thắt lưng đeo lệnh bài đỏ, trạc tuổi tứ tuần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-145-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Bà ấy lên tiếng hỏi: “Là Cố Tài nhân phải không?”
Cố Nghi đứng dậy đáp: “Chính là ta, không biết vị cô cô nào của Cung Chính Ti đây?”
Nữ quan nói: “Thần phụ họ Thẩm.”
Người quen.
Cố Nghi nói: “Vừa rồi ta ra ngoài nhặt quả bóng, đuổi đến chỗ này thì thấy cung nữ này nằm bên cạnh giếng, hiện vẫn còn hơi thở. Xin Thẩm cô cô nhanh chóng gọi người của Y chính đến khám.”
Nữ quan họ Thẩm gật đầu, hai nữ quan mặc áo xanh phía sau hợp sức đặt Hoa Hòe lên cáng.
“Thần phụ sẽ đưa người này về Cung Chính Ti ngay, rồi mời Y chính đến khám. Tuy nhiên việc này có vẻ rất đáng ngờ. Cung Chính Ti phụ trách các lệnh cấm và việc xử phạt nên cần điều tra rõ ràng. Mong Cố Tài nhân đi cùng thần phụ đến Cung Chính Ti tường trình rõ sự việc để ghi lại vào sổ sách.”
Cố Nghi gật đầu: “Đương nhiên nên làm vậy.”
Cung Chính Ti cách Tây Uyển một đoạn đường, khi đoàn người đến nơi, đèn lồng trong cung đã được thắp sáng, chiếu rực rỡ khắp sảnh đường.
Cố Nghi nhìn thấy trong sảnh có một Y chính mặc áo xanh lam, đội mũ trắng, thắt đai đen.
Ở tiền điện, Cao Quý công công nghe cung nhân báo cáo, đương nhiên cũng biết chuyện này.
Chuyện không lớn, nhưng vì xảy ra ở Tây Uyển nên ông ta phải bẩm báo với hoàng đế.
Tiêu Diễn chỉ hỏi: “Người bên giếng là ai?”
Cao Quý đáp: “Nghe nói là một cung nữ cấp hai của Tú Di điện.”
“Tại sao cung nữ của Tú Di điện lại ở Tây Uyển? Ai là người phát hiện?”
Mê Truyện Dịch
Cao Quý đáp thật: “Nghe nói là Cố Tài nhân.”
Cố Tài nhân, lại là Cố Tài nhân.
Tiêu Diễn trầm ngâm một lúc, rồi từ sau bàn bước ra: “Đến Cung Chính Ti xem thế nào.”
Cố Nghi đứng bên cạnh, thấy Y chính kiểm tra mạch của Hoa Hòe rồi nâng mi mắt cô ấy lên, nhưng Hoa Hòe vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Y chính khám một hồi rồi dừng lại, thấy ông ta hơi nheo mắt, lông mày chau lại, vẻ mặt nghi hoặc, Cố Nghi cũng không khỏi căng thẳng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo.”
Cung Chính Ti lập tức trở nên tĩnh lặng, mọi người chỉnh lại y phục rồi lần lượt quỳ xuống.
Cố Nghi chỉ cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn, cũng vội vàng quỳ xuống theo.
“Tham kiến Hoàng thượng.”
“Bình thân.”
Tiêu Diễn đảo mắt một vòng, dừng lại ở vị Y chính: “Hồ Y quan nói thế nào?”