Nhưng vừa đến ngoài Thiên Lộc các, Cao Quý công công chợt nghe hoàng đế đột ngột hỏi: “Nhà họ Cố này là người thế nào, hình như là Tri châu địa phương?”
Trong lòng Cao Quý công công chấn động, lập tức mỉm cười thưa: “Bệ hạ nhớ giỏi thật, phụ thân của Cố Tài nhân là Cố Trường Thông, Tri châu Phủ Châu, tòng ngũ phẩm… Trước đây ông ấy từng làm Thông phán nha phủ Thanh Châu, hai năm trước mới được điều đến Phủ Châu nhận chức.”
“Vậy à…” Vậy trước kia quả thực hắn chưa từng gặp cô, chẳng lẽ tối qua việc ném ngọc thật sự chỉ là trùng hợp…
Cao Quý công công hồi tưởng lại một lượt bảo sách [1] đã trình trong kỳ tuyển chọn, chầm chậm nói tiếp: “Hai năm trước, Cố Trường Thông tự nguyện xin được điều khỏi nha phủ Thanh Châu, ông ấy và Thẩm Húc của bộ Hộ thi Lễ Vi cùng năm, trước khi đến Thanh Châu, ông ấy cũng từng làm việc tại Thanh sử ti của bộ Hộ ở Tế Châu…” Cao Quý công công liếc nhìn, thấy hoàng đế như đang thực sự tập trung lắng nghe, tiếp tục mạnh dạn nói: “Cố Trường Thông xuất thân tiến sĩ, nhưng gia cảnh không hiển hách, làm quan đã hơn mười năm, nhưng sau khi thăng lên chính lục phẩm thì rất khó có thăng tiến thêm được nữa. Đến khi được điều đi nhậm chức Tri châu Phủ Châu, Phủ Châu nghèo nàn, không phải nơi tốt lành gì, Cố Trường Thông bù vào vị trí còn trống nên mới được thăng lên tòng ngũ phẩm…”
Tiêu Diễn gật đầu, bước vào Thiên Lộc các, nhưng không nói thêm gì nữa.
Cao Quý công công thấy thời điểm thích hợp liền ngừng lại, khéo léo giữ im lặng.
Đúng giờ Thân.
Trong Thái Vi điện, Thục phi nương nương hiếm khi nổi cơn giận dữ. Đôi mắt phượng sắc bén như lưỡi dao, quét qua đám cung nữ đang quỳ trong điện.
Ngọc Hồ quỳ rạp, dập đầu thưa: “Xin nương nương bớt giận. Tất cả là do nô tì tự ý làm chủ, nghĩ rằng cung nữ ở Tú Di điện thường xuyên đến đưa đồ, trước đây cũng từng vào thư phòng, hôm qua nô tì liền bảo cô ta đặt bức tranh Trà hội mới của Vương Quý nhân vào thư phòng, ai ngờ… Nô tì nhất định sẽ lập công chuộc tội, dọn dẹp thư phòng cẩn thận…”
Thục phi lạnh lùng nói: “Thư phòng của bổn cung, người của Tú Di điện cũng tùy tiện ra vào được sao?”
Ngọc Hồ lại dập đầu thêm vài cái, miệng liên tục nói: “Nô tì biết tội, mong nương nương bớt giận.”
Thục phi nhìn cô ấy một lần nữa, dù sao cũng là người cũ từ nhà mình mang vào. Giờ có phạt thêm, có bù đắp gì cũng vô ích.
“Tất cả cung nữ trong Thái Vi điện bị phạt ba tháng bổng lộc, tự đi nhận ba mươi roi. Nếu sau này còn tái phạm thì không cần ở lại Thái Vi điện nữa.”
“Đa tạ nương nương khai ân.”
Thục phi nói xong liền một mình quay lại thư phòng, đi qua đi lại, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Tối qua, sau khi chép kinh xong, cô ta đã đặt cây bút lông sói vào ống rửa bút bằng tre, nhưng không may làm rơi xuống đất. Khi cúi xuống nhặt, cô ta mới phát hiện dưới tủ sơn đen khảm cảnh sơn thủy có một viên ngọc lớn bằng móng tay đỏ như m.á.u lăn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-144-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tễ mẫu châu.
Thục phi lập tức hoảng sợ, vội vàng mở ngăn bí mật trên tủ ra, quả nhiên chiếc rương tam thái [2] đã bị ai đó động vào, nắp rương chỉ khép hờ, bên trong vẫn còn mấy viên tễ mẫu châu đỏ tươi như máu.
Cô ta chưa từng để ai động vào ngăn tủ bí mật này hay chiếc tủ này cả. Là ai đã lục lọi đồ của cô ta một cách bừa bãi như thế?
Thục phi đóng lại ngăn bí mật, liền vội bước ra khỏi thư phòng, quở trách cung nữ để sách loạn xạ. Ngọc Hồ nghe tiếng chạy đến, cô ta mới biết lúc hoàng hôn, cung nữ Hoa Hòe của Tú Di điện đã đến thư phòng đưa bức tranh.
Mê Truyện Dịch
Hoa Hòe.
Bất kể cô ấy biết hay không biết, vô tình hay cố ý, cũng đều không thể giữ lại. Cô ta nhân lúc đêm khuya liền trao đổi mật ngữ với người khác.
Tề Thù đã chờ đợi cả đêm, không biết giờ này việc đã thành chưa.
Giữa mùa hè, sau giờ Dậu, ánh sáng mặt trời vẫn còn rất rõ.
Đào Giáp mang về một bộ gậy đánh bóng nhỏ đã cũ và một quả cầu từ Xưởng thủ công rồi đưa cho Cố Nghi.
“Bộ gậy này nghe nói từng là đồ chơi yêu thích của cung nữ trong cung, chỉ là đã cũ nên không dùng nữa, nếu Tài nhân thích chơi thì cầm cũng vừa tay.”
Cố Nghi nhận lấy, ngắm nghía một lúc rồi nói: “Quả thật rất vừa tay, không tồi!”
Đào Giáp cười nói: “Tài nhân cũng thích trò chơi này à? Nghe nói nương nương của Lạc Anh cung cũng rất thích.”
Cố Nghi: “Ha ha.” Thứ ta yêu là tiền bạc, cảm ơn.
Ở kiếp trước, cô đã xem kỹ tấm bản đồ của trò chơi đánh bóng không dưới trăm lần, từng vị trí của lỗ bóng, nền cầu, trong mười lượt đánh đâu là bóng lên dốc, đâu là bóng xuống dốc, chỗ nào có cây cối cản trở, đất ở đâu cứng hay mềm, cô đều nắm rõ ràng.
Cộng thêm những buổi diễn tập của các tuyển thủ xuất sắc làm tư liệu để mô phỏng, lần này trò chơi đánh bóng còn vài tháng nữa mới diễn ra, nếu cô chăm chỉ luyện tập, ba ngày mô phỏng năm ngày thực hành, cô không tin mình không giành được thứ hạng nào.