Cô ngẩng đầu nhìn lên cửa, không có biển hiệu hay dòng chữ nào, không biết đây là cung hay viện gì.
Dọc theo tường cung, cô lại đi thêm vài bước, bỗng thấy bóng râm trải dài phía trên đầu.
Cố Nghi ngẩng lên thì thấy tán lá xanh mướt, giữa những chiếc lá xanh ấy treo lơ lửng những quả đỏ rực như những viên hồng ngọc.
Đó là một cây anh đào cao lớn, lặng lẽ vươn cành ra khỏi tường cung.
Tiêu Diễn từ Đàm Nguyên đường đi ra, dọc theo lối đi tiến về tiền điện. Khi qua cổng hình vòng, hắn bất chợt nhìn thấy một bóng người đứng dưới bức tường cung phía trước. Người đó mặc một bộ váy trắng đơn giản, tóc búi đơn giản, không cài trâm hoa mà chỉ có hai dải lụa màu vàng đất và màu xanh thẫm thắt lại buông nhẹ sau đầu, khẽ tung bay theo làn gió. Cô ngẩng đầu, chăm chú ngắm nhìn cây anh đào cao vươn ra khỏi bức tường cung.
Cao Quý công công thấy hoàng đế đột ngột dừng bước thì cũng dừng lại theo.
Ông ta rướn cổ nhìn, hình như ông ta đã từng thấy người này ở đâu rồi thì phải?
Cố Nghi theo bản năng cảm nhận có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình từ phía sau. Cô quay đầu lại thì thấy Tiêu Diễn đang đứng cách đó vài bước, trái tim cô chợt lỡ một nhịp.
Đêm mưa hôm qua, cô cúi đầu quỳ thấp, hoàn toàn không nhìn rõ mặt Tiêu Diễn. Hôm nay bất ngờ gặp lại, trước mắt cô là Tiêu Diễn trong bộ long bào màu đen thêu chỉ vàng, đầu đội mũ ngọc, đôi lông mày đen như cánh quạ, bên thái dương có một vết sẹo mờ, hoàn toàn giống y như lúc trước, chỉ có đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm là lạnh lùng, không gợn sóng, nhìn chằm chằm vào cô.
Tiêu Chó có phải sống không hề tốt không?
Dù dung mạo của hắn không hề thay đổi, nhưng khí chất quanh người hắn đã không còn như trước.
Tiêu Diễn dù lạnh lùng nhưng khi cười vẫn như băng tuyết tan chảy, ánh nắng ấm áp khắp nơi. Nhưng người trước mắt cô giờ đây lại như bị bao phủ bởi sương lạnh ngàn năm, xa cách vời vợi.
Rõ ràng chỉ mới vài ngày không gặp, nhưng sao lại cảm thấy như đã trải qua một đời dài đằng đẵng thế này…
Mê Truyện Dịch
Dù Cố Nghi có tự an ủi bản thân thế nào, cô cũng hiểu rõ hơn ai hết, cốt truyện đã tàn nhẫn để lại Tiêu Chó mà cô nhớ ở kiếp trước rồi.
Cô chỉ cần nghĩ đến việc mình đã để Tiêu Diễn một mình cô độc ở đồn điền trà ở Li Sơn là lòng cô lại thấy đau đớn.
Nếu đã cảm thấy khó chịu thì chi bằng không gặp vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-143-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cao Quý công công hiếm khi tỏ ra kinh ngạc.
Ông ta vốn nổi tiếng với khả năng nhận diện người nhanh nhạy, nhìn qua là nhớ, dựa vào tài năng đó để kiếm cơm. Ngay khi Cố Tài nhân vừa quay người lại, ông ta đã nhận ra cô, chính là Cố Tài nhân bị giáng chức ở bên hồ đêm qua. Nhưng rốt cuộc cô làm sao vậy? Tình huống này là thế nào?
Khi gặp hoàng đế, cô không cúi chào cũng không thỉnh an, ngược lại còn đứng sững tại chỗ, mắt đỏ hoe trông như sắp khóc, vừa đáng thương vừa yếu đuối, nước mắt như sắp rơi ra đến nơi.
Chẳng lẽ trong cung còn có kẻ gan dạ đến thế ư? Ông ta không nhịn được liếc nhìn hoàng đế chỉ đứng cách nửa bước.
Tiêu Diễn khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ hiếm thấy.
Hắn khó hiểu nhìn chằm chằm người trước mặt. Khuôn mặt cô trắng bệch dưới ánh nắng, đôi môi đỏ tươi, hơi thở gấp gáp, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, con ngươi trong đôi mắt hạnh đen láy tựa mực đen nhìn thẳng vào mắt hắn.
Người này… trông như hắn đã gặp rồi, nhưng cũng như chưa từng gặp, chỉ là sao cô lại trông buồn bã đến vậy? Dường như chỉ cần nhìn cô thôi, hắn đã có thể cảm nhận được nỗi đau buồn của cô vậy…
Tiêu Diễn kìm nén cảm giác kỳ lạ và nặng nề trong lòng, lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”
Nghe thấy giọng nói, đầu óc Cố Nghi lập tức tỉnh táo lại. Cô lập tức cúi đầu, khẽ đáp: “Thần thiếp là Cố Tài nhân, hôm nay dạo bước đến đây, vô ý làm kinh động đến thánh giá.”
Cố Tài nhân, chính là Cố Tài nhân đã ném ngọc đêm qua.
Sắc mặt Tiêu Diễn lạnh đi: “Ngươi đã bị phạt thì phải biết tự kiểm điểm, sau này nhớ hành sự đúng với vị trí của mình.”
Cố Nghi cúi đầu, đáp: “Vâng, thần thiếp tuân chỉ.”
Lúc này đã là buổi trưa, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, cũng chẳng có chút gió nào. Mặt trời chói chang treo trên cao, khiến những viên gạch xanh dưới chân trở nên bỏng rát.
Tiêu Diễn đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy hơi nóng từ dưới chân bốc lên, trong lòng càng thêm bực bội. Thấy Cố Tài nhân cúi đầu nhận lỗi, hắn càng thêm phiền muộn.
Hắn quay đầu đi, không muốn nhìn cô nữa, bước chân hướng về tiền điện.
Cao Quý công công thấy vậy liền sững người, sau đó nhanh chóng bước theo. Ông ta thấy nét mặt hoàng đế đăm chiêu, im lặng không nói một lời, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Quả nhiên là đã phạm phải điều cấm kỵ của hoàng đế, dù sau này có bù đắp thế nào cũng vô ích, vẫn không thể lọt vào mắt xanh của hoàng đế được nữa…