Nói xong, cô không dừng lại nữa mà quay người bước về Tú Di điện. Đã có lệnh phải chuyển đi, đêm nay người của Thượng Nghi cục chắc chắn sẽ đến yêu cầu cô dọn khỏi Tú Di điện.
Cơn mưa lớn đột ngột ngừng hẳn, làn gió mát lạnh mùa hạ thổi tan những đám mây âm u, vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Trong hoàng thành, trống canh ba lần lượt vang lên.
Trái tim đang treo lơ lửng của Cố Nghi cuối cùng cũng đã nhẹ nhõm. Nhờ vào một màn thao tác điêu luyện, cô thực sự đã vượt qua được ba mươi sáu canh giờ đầu tiên đầy hiểm nguy.
Tạ ơn trời, tạ ơn đất, tạ ơn spoiler. Những đêm thức khuya đọc “Hoàng đế tuyệt tình đã phải lòng ta” quả thực không uổng phí.
Cô vừa nghĩ vậy vừa đưa mắt nhìn quanh, quan sát kỹ căn phòng trong cung đầy lạ lẫm này.
Bình Thúy cung là một cung điện nhỏ, nằm ở góc tây bắc của Tây Uyển, vì đã lâu không được tu sửa nên trông hết sức đìu hiu, chẳng khác gì lãnh cung. Trong điện, giường gỗ cũ kỹ, tủ phủ đầy bụi, nhưng những điều đó chẳng quan trọng, vì cô đã kéo được tiến độ của tuyến tình cảm trong cốt truyện.
Nếu sống ở lãnh cung một thời gian, không chừng mạch truyện chính sẽ sớm đi đến hồi kết. Khi ấy, cô sẽ có thể xuất cung, trở thành một phú bà vui vẻ tự tại.
Cố Nghi thay xong bộ y phục ướt sũng cả trong lẫn ngoài, vừa ngước mắt lên đã thấy Đào Giáp mang chậu nước ấm vào, nơi khóe mắt cô ấy thoáng hiện vệt đỏ.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Ngươi khóc sao?”
Đào Giáp lắc đầu, đặt chậu nước xuống, giọng nghẹn ngào: “Nô tì không khóc, nô tì chỉ không hiểu tại sao đang yên đang lành, Mỹ nhân lại bị giáng xuống làm Tài nhân, còn phải dọn về Tây Uyển này?”
Cố Nghi muốn an ủi cô ấy, liền nói: “Phúc họa khôn lường, biết đâu đây là phúc chứ không phải họa.”
Đào Giáp mặt mày ủ rũ, chỉ khẽ “vâng” một tiếng.
Cao Quý công công đứng bên ngoài Thiên Lộc các, nghe cung nhân báo cáo về việc chuyển cung, gật đầu nói: “Ta biết rồi, các ngươi lui ra đi.”
Đợi sau khi cung nhân rời khỏi, Cao Quý công công quay người bước vào Thiên Lộc các, đi qua tiền sảnh rồi tiến vào tẩm điện.
Trong điện chỉ có một ngọn nến trên giá đồng hình chim tước, tỏa ánh sáng vàng mờ nhạt. Ông ta bước chân nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn thấy miếng ngọc trắng hình thỏ đã vỡ thành nhiều mảnh, rơi bên cạnh giường. Cao Quý công công lại thở dài trong lòng, rút dải lụa ở thắt lưng ra, bọc các mảnh ngọc vỡ lại rồi nhặt lên.
“Cao Quý…”
Cao Quý công công liếc mắt sang, thấy bóng người trong màn che khẽ động, ông ta liền cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Xin hoàng thượng thứ tội, nô tài đã làm kinh động đến hoàng thượng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-141-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn trở mình ngồi dậy, hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Vừa qua giờ Dần, hoàng thượng vẫn nên nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn vén màn lên nói: “Mang tấu chương lại đây.”
Cao Quý công công mạnh dạn khuyên thêm: “Hoàng thượng gần đây ngủ rất ít, hay là để nô tài dâng một bát trà an thần lên… Long thể khỏe mạnh mới là nền tảng cho vận nước lâu dài…”
Tiêu Diễn vốn dĩ khó ngủ, đêm nay lại càng không thể chợp mắt.
Hắn khẽ “Ừ” một tiếng, Cao Quý lập tức quay người đi ngay.
Thái dương của Tiêu Diễn giật từng cơn, không đến mức đau nhức dữ dội nhưng khó chịu không thể ngủ yên giấc được. Chứng đau đầu này gần đây phát tác càng thường xuyên hơn, hắn vốn dĩ còn nghi ngờ có người đang âm thầm mưu hại, nhưng ám vệ không tìm ra điều gì bất thường, Y chính trong cung cũng không rõ nguyên nhân, ngay cả những danh y mà hắn tìm ngoài cung cũng không thể nói rõ lý do được.
Sắc mặt Tiêu Diễn càng lạnh hơn, hắn khoác một chiếc áo lụa xanh rồi bước xuống giường, thắp sáng ngọn nến trong điện. Cả tẩm điện bừng sáng như ban ngày.
Cao Quý công công bưng khay bằng gỗ hoa lê bước vào, trên khay bày mấy cuộn tấu chương cùng một bát trà an thần.
Tiêu Diễn nhận lấy bát trà làm bằng sứ Thanh Hoa, uống một hơi cạn sạch. Cơn đau đầu dường như có giảm nhưng cũng như không đáng kể.
Cao Quý công công đặt khay xuống, tự giác lui ra đứng chờ bên ngoài điện.
Đêm dài đằng đẵng, cung cấm u ám, chỉ có đèn đuốc trong Thiên Lộc các vẫn sáng suốt đêm.
Tại Tú Di điện, Vương Quý nhân thức dậy mới phát hiện Mỹ nhân ở tây điện đã được thay thế.
Cô ngồi trên chính điện, liếc mắt nhìn Uyển Mỹ nhân đối diện. Hôm nay còn chưa đến giờ Thìn mà đã nghe nói cô ấy đã đến chính điện thỉnh an, đúng là người siêng năng.
Vương Quý nhân thấy Uyển Mỹ nhân mặc một chiếc áo màu ngà, váy xanh lục, đầu cài bốn trâm, mỗi cử chỉ đều uyển chuyển, thực sự là một mỹ nhân hiếm có.
Vương Quý nhân cảm thấy rất bực bội, vừa tiễn Cố Nghi đi, nay lại có một Triệu Uyển nữa đến. Dù chỉ là mỹ nhân phẩm cấp thấp, nhưng hoàng đế lại phá lệ ban cho phong hiệu “Uyển”.
Vương Quý nhân thổi trà, giọng nói lạnh nhạt: “Uyển Mỹ nhân thật cao tay, nghe nói hôm qua còn chỉ là cung nữ ở Hoán y cục, không biết làm thế nào mà lại lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, đúng là bội phục.”