Vốn dĩ đôi mắt rất phong lưu nhưng trên trán và thái dương lại có một vết sẹo nông, trong tròng mắt gần như chẳng có sự thích thú gì, nhìn mình như thể đang nhìn một đồ vật bình thường.
Đêm qua trong bóng tối chỉ cảm thấy hắn mơ hồ tỏa sáng rực rỡ, nhưng hôm nay nhìn kỹ dưới ngọn đèn, Cố Nghi cảm thấy đây thật sự là một vị hoàng đế vô tình.
Khí thế của hắn nặng nề như một tòa nhà sắp sụp đổ, quyền sanh sát trong tay hoàn toàn đều được quyết định chỉ bằng một suy nghĩ.
Phía sau gáy của Cố Nghi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cô lắp bắp nói: “Hoàng… Hoàng thượng kim an!”
Tiêu Diễn nhìn kỹ Cố Mỹ nhân trước mặt, sắc mặt hơi tái nhợt, hơi thở gấp gáp vì lo lắng, cô đang sợ hắn nhưng lại nhìn hắn không chớp mắt.
Đồng tử trong đôi mắt quả hạnh đen như mực bất động.
Mê Truyện Dịch
Nhìn thẳng vào mắt hoàng đế đã là bất kính.
Thứ Cố gia gửi tới cũng là một túi rơm ư? Còn là một túi rơm chỉ đưa ra được một hạt đậu vàng…
Hắn chợt cảm thấy vô vị, phất tay nói: “Đứng dậy đi.”
Cố Nghi vừa rồi căng thẳng quá, ngay cả khi hoàng đế kêu đứng lên cũng quên mất mình phải đứng lên.
Lúc này cô cuối cùng cũng đã đứng dậy.
Cao Quý công công dẫn toàn bộ cung nhân lui ra ngoài.
Trong điện lúc này chỉ còn lại Cố Nghi và Tiêu Diễn.
Tại sao nữ chính vẫn chưa đến? Có phải là đang trên đường đến không?
Cố Nghi lơ đãng lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ.
Một tiếng sét vang rền khác lại xẹt ngang qua đường chân trời.
Nhìn Cố Nghi đứng ngây người như phỗng, Tiêu Diễn dang hai tay ra, không vui nói: “Hôm nay không có ma ma nào ở Thượng nghi cục dạy nàng à?”
Không phải còn đưa cả hạt đậu bằng vàng ư? Sao còn đứng đực ra đó nữa?
Cố Nghi nghe thấy vậy liền nhìn thấy cánh tay hắn đang dang ra, lập tức phản ứng lại: “Là… sơ suất của thần thiếp…” Cô thấp giọng nói thêm: “Hôm nay ma ma đã dạy qua rồi.” Cô vươn tay tháo thắt lưng bằng ngọc của Tiêu Diễn xuống, giúp hắn cởi bỏ thường phục.
Vải tơ lụa trên vai tiếp xúc với tay gây ra cảm giác lạnh lẽo, Cố Nghi quyết định kéo dài thời gian: “Bệ hạ bị dính nước mưa rồi nên ngâm mình trong nước nóng thì sẽ dễ chịu hơn, cũng tránh để bị cảm lạnh.” Cô kiễng chân lên, đưa tay cởi mũ đội đầu bằng vàng trên đầu hắn.
Tiêu Diễn hơi sửng sốt, chóp mũi ngửi được mùi hương lan ra từ cổ tay áo cô… tựa như mùi hoa đào vươn mưa xuân.
Cố Nghi lập tức coi sự im lặng của Tiêu Diễn là đồng ý, cô đi tới cửa điện gọi cung nữ vào chuẩn bị nước nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-14-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Bởi vì đêm nay trời mưa nên cung nhân đã chuẩn bị sẵn nước nóng từ lâu.
Chỉ chưa đầy một nén nhang, Tiêu Diễn đã ngâm mình trong nước nóng tại phòng bên cạnh.
Cố Nghi sốt ruột chờ đợi.
Nữ chính ơi, cô tranh thủ lên! Mau đến đây đi!
Khi tiếng nước ở phòng bên lắng xuống, cung nhân liền đưa cho Tiêu Diễn một bộ quần áo để thay.
Hắn chỉ mặc bộ đồ lót màu trắng từ trong bình phong xoay người lại, bởi vì vừa mới tắm xong nên đôi má hơi ửng hồng, khiến khí chất hung hãn của hắn bớt đi rất nhiều. Khuôn mặt như ngọc, mái tóc dài chỉ được buộc bằng một sợi dây lụa màu xanh, chiếc quần lụa màu xanh dính sát vào đường nét rắn chắc của đôi chân.
Đúng lúc này, ngoài cửa điện truyền đến một tiếng ồn ào nhỏ.
Cố Nghi nghe thấy giọng nói của nữ chính.
Trời ơi, nữ chính đến rồi, cô ấy đến rồi, cuối cùng cô ấy cũng đến rồi!
Cố Nghi không dám nhìn Tiêu Diễn nữa, vẻ mặt nghiêm túc đi đến cửa điện, mở cửa ra trách mắng: “Ai ồn ào đó?”
Mấy cung nữ lần lượt quỳ xuống: “Mỹ nhân bớt giận, là cung nữ của Hoán y cục đến giao vải lụa. Nô tì sẽ lập tức bảo cô ấy quay về ngay!”
Cố Nghi: “Chờ đã!” Không thể để cô ấy đi được đâu!
Cô ngước mắt lên nhìn thấy Triệu Uyển đang cầm ô đứng dưới mưa, tay trái ôm chặt tấm lụa trong tay, cô vẫy tay gọi: “Ngươi đến đây.”
Mấy cung nữ lộ vẻ khó xử: “Mỹ nhân, bệ hạ vẫn đang ở trong điện…”
Cố Nghi làm như không nghe thấy, trầm giọng nói với Triệu Uyển: “Ngươi đến đây!”
Triệu Uyển không còn cách nào khác đành phải nhanh chóng bước tới. Cô ấy không ngờ rằng hoàng đế sẽ ở đây. Lúc này, lưng cô ấy đã dính đầy bùn đất và nước mưa.
Dáng vẻ như thế này mà gặp hoàng đế thì thật sự là vừa bất nhã vừa bất kính.
Hơn nữa cô ấy vẫn chưa sẵn sàng gặp A Diễn.
Triệu Uyển ngẩng đầu nhìn thấy Cố Mỹ nhân đang dịu dàng mỉm cười: “Quần áo của ngươi đã ướt hết rồi, nhưng lụa trên tay lại không hề bị dính chút nước mưa nào. Ngươi đi vào điện đi, ta sẽ bảo người mang tới cho ngươi một bộ cung phục mới.”
Triệu Uyển vội vàng nói: “Nô tì làm sao có thể gặp hoàng đế…”
Cô ấy còn chưa nói xong, mỹ nhân trước mặt đã vươn tay nắm lấy ống tay áo rộng của cô ấy, cúi đầu ghé vào tai cô ấy nói: “Ngươi còn muốn lấy lại miếng ngọc bội không đấy?” Nói xong cô xoay người đi về phía điện phụ.