Cô còn nhớ rõ vào đêm ngày thứ ba, cô đã từng thành công chờ gặp nữ chính ở đây. Hai người thong thả đi dạo dọc theo con đường đá trong vườn và lưu luyến chia tay tại ngã ba gần hồ. Sau đó không lâu, cách mặt nước lấp lánh ánh trăng, Tiêu Diễn sẽ xuất hiện ở bờ bên kia của hồ.
Nếu hắn không đến Tú Di điện thì cô sẽ dẫn nữ chính đến đây ôm cây đợi thỏ. Nếu đêm nay hắn không đi ngang hồ này, dù hắn có đến tiền điện thì cô cũng phải thử xem. Cùng lắm thì bị buộc tội vi phạm lễ nghi, dù sao kết cục cũng giống nhau cả!
Cố Nghi siết c.h.ặ.t t.a.y phải trong ống tay áo, trong lòng bàn tay cô đang nắm chặt miếng ngọc bội hình con thỏ.
Triệu Uyển che ô giấy, ôm chặt tấm lụa xanh trong ngực. Khi cô ấy nhìn thấy Cố Mỹ nhân toàn thân ướt sũng đang bước nhanh về phía mình thì hoảng hốt dừng lại, vội vàng nói: “Mỹ nhân sao lại đến đây? Nô tì đang định đến tây điện của Tú Di điện để đưa lụa cho Mỹ nhân…”
Cố Nghi không thể nhẫn nại được nữa, liền túm lấy cổ tay của Triệu Uyển: “Ngươi đi theo ta.” Cô kéo Triệu Uyển về phía con đường đá ven hồ.
Đào Giáp vội vã theo sau, giơ ô che trên đầu Cố Nghi, nhưng áo dài màu sen và váy lụa xanh của Cố Nghi đã bị mưa thấm ướt, dính chặt vào người.
Đào Giáp không quên nhắc nhở: “Mỹ nhân đi nhanh như vậy là muốn đi đâu? Mưa lớn thế này, ven hồ trơn trượt, Mỹ nhân nên cẩn thận kẻo ngã!”
Cố Nghi quay đầu nhìn Đào Giáp, thấy cô ấy cũng đã ướt như chuột lột. Đêm nay hành động này quả thật quá mạo hiểm, vẫn là không nên dẫn cô ấy theo vậy.
Cố Nghi giật lấy tấm lụa trong n.g.ự.c Triệu Uyển rồi đưa cho Đào Giáp, rồi nói: “Lúc này không cần ngươi nữa, ngươi ôm lụa trở về tây điện của Tú Di điện đi.”
Đào Giáp sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Vậy Mỹ nhân thì sao? Mỹ nhân không trở về sao? Mưa lớn thế này, đi dạo bên hồ cũng chẳng có gì thú vị!”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi xua tay: “Không cần lo cho ta, ngươi trở về đi.” Nói rồi, cô đẩy tấm lụa vào n.g.ự.c Đào Giáp, kéo Triệu Uyển nhanh chóng đi tiếp. Đào Giáp nghiến răng, không dám trái lệnh, đành ôm tấm vải lụa trở về.
Trên bầu trời lại vang lên một tiếng sấm, ánh sáng xanh nhạt từ hồ nước chợt lóe lên. Cố Nghi quay đầu nhìn, thấy phía bên hồ, sau những bóng tre nghiêng ngả có một đoàn người đang tiến lại. Người đàn ông đi đầu có dáng hình cao lớn, khoác bộ thường phục màu vàng sáng, phía sau là một hàng dài các cung nhân đang theo sau.
Là hoàng đế.
Quả nhiên, kịch bản không hề lừa dối tôi!
Cố Nghi lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, kéo Triệu Uyển bước nhanh về phía trước!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-139-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Triệu Uyển cũng đã nhìn thấy người mặc thường phục màu vàng. Cô ấy hoảng sợ, muốn rút tay khỏi tay Cố Nghi, lắp bắp: “Mỹ nhân thứ tội! Toàn thân nô tì đã dính bẩn, gặp mặt hoàng thượng như vậy thật sự thất lễ! Nô tì… Nô tì…”
Nhưng Cố Nghi cắt ngang lời cô ấy: “Ngươi chẳng phải luôn mong được gặp hắn sao? Giờ có cơ hội, tại sao lại không gặp?”
Triệu Uyển kinh ngạc tròn mắt nhìn Cố Nghi, miệng thốt lên: “Mỹ nhân… sao biết được…”
Cố Nghi trong lòng vừa bực bội vừa uất ức: Cốt truyện đến đây nào, đến làm tổn thương lẫn nhau đi!
Cao Quý công công mắt tinh, vừa nhìn liền phát hiện hai bóng người vội vã bước qua màn mưa, là hai nữ nhân. Dù cả hai đều che ô giấy nhưng tóc tai ướt sũng, bết dính vào má, toàn thân từ đầu đến chân bị mưa xối ướt, chẳng khác gì một con quỷ nước.
Ai vậy chứ, ăn mặc thế này còn dám đến để cầu sự sủng ái nữa!
Cao Quý công công đảo mắt một cái, lập tức có hai tiểu cung nhân chạy lên phía trước để đuổi họ đi.
Tiêu Diễn bước qua màn mưa, vốn đang sải bước rất nhanh thì chợt thấy có người phía trước, đôi mày hắn khẽ chau, dừng chân lại. Cung thị ở phía sau che ô theo hầu cũng vội vàng ngừng lại, bàn tay giữ chặt lấy cán ô, sợ mưa rơi xuống long bào của hoàng đế.
“Tránh né thánh giá!” Cung thị bước lên phía trước, cao giọng quát.
Cố Nghi thuận thế quỳ xuống, dập đầu hành lễ, trong tay áo cô dùng lực ném mạnh ngọc bội hình thỏ trắng ra ngoài!
Một đường vòng cung trượt qua không trung rồi rơi xuống vũng nước mưa, b.ắ.n tung lên vài giọt nước, ngọc bội dừng ngay trước chân hoàng đế, cách khoảng mười bước.
Miếng ngọc bội thỏ trắng, thứ nữ chính đã trăn trở suốt nửa quyển sách gồm bốn mươi lăm chương dài đằng đẵng với câu hỏi “Nên cho hắn xem hay không”, cứ thế bị cô trực tiếp ném ra trước mặt Tiêu Diễn.
Tiến độ câu chuyện là do cô nắm giữ!
Cố Nghi cuối cùng đã thông suốt, kiếp trước cô cẩn trọng bảo vệ cốt truyện, giữ nhịp tiến độ, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng được gì. Kiếp này, cô phải ra tay trước để chế ngự đối phương!
Triệu Uyển thấy hoàng đế khẽ cử động bước chân thì lập tức cũng cúi đầu xuống hành lễ.