Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 136: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:07:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi gật đầu: “Quen rồi.” Quen đến mức muốn c.h.ế.t luôn.

Tề Vân lại hạ thấp giọng, buồn bã nói: “Còn ta… vẫn chưa quen được…”

Cố Nghi quay đầu nhìn, thấy Tề Vân giãn mày, lại nói: “Thôi, không nói mấy câu không vui này nữa, ngoài kia còn bao người muốn vào cung mà không vào được…”

Cố Nghi ngẫm nghĩ, Tề Mỹ nhân luôn là người không tranh không giành, sống trong hoàng cung như thể sống trong lãnh cung. Có lẽ sau này khi xuất cung thì cô ấy sẽ sống thoải mái hơn, chỉ là không biết liệu cô ấy có cơ hội đợi đến ngày đó hay không.

Cả hai không nói gì, lặng lẽ đi đến bên hồ sen. Những bông sen trắng hồng đan xen nhau, duyên dáng vươn mình trên mặt nước.

Từ xa, họ thấy một bóng dáng yểu điệu, được cung nhân vây quanh, chậm rãi đi vòng quanh hồ.

Cung Quý nhân mặc áo váy màu vàng nâu, được điểm xuyết bằng những đường kẻ xanh lam, miệng nở nụ cười rạng rỡ: “Hai vị Mỹ nhân thật có nhã hứng, đến ngắm sen sao?”

Cố Nghi và Tề Vân đồng loạt cúi người: “Vấn an Quý nhân.”

Cung Quý nhân liếc nhìn cả hai người, mỉm cười nói: “Hai muội muội vào cung đến nay chắc là vẫn chưa được diện kiến hoàng thượng phải không? Đáng tiếc thật, nghe nói hôm qua hoàng thượng lại không lật thẻ bài… Thật sự đáng tiếc…”

Một vị vua lạnh lùng, những ngày tháng cô quạnh của hai người trong hậu cung vẫn còn dài lắm.

Tề Vân vẻ mặt thờ ơ, còn Cố Nghi thì nghĩ bụng, có gì đáng tiếc đâu, ngày mai là lật thẻ bài bù rồi, chỉ là không biết đêm nay liệu có gặp lại Tiêu Diễn hay không.

Cung Quý nhân thấy cả hai im lặng, quay sang nói với Xuân Nha phía sau: “Sai người lát nữa đến Tú Di điện thưởng cho hai vị Mỹ nhân mấy chiếc hoa cài đầu.”

“Đa tạ Quý nhân.”

Cung Quý nhân mỉm cười nói: “Tỷ muội với nhau thì cần gì khách sáo… Giờ cũng không còn sớm nữa, ta phải về Trích Phương điện đây.”

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi đoán rằng cô ta vẫn muốn tranh giành với Vương Quý nhân ở Tú Di điện, lại cúi người: “Cung tiễn Quý nhân.”

Vào giờ Dậu ba khắc, ánh nắng chiều tà thưa thớt treo lơ lửng phía Tây.

Thị vệ canh giữ cổng Chu Tước nhìn thấy một người đội mũ trùm, mặc áo bào dài màu xanh đậm đang chậm rãi bước tới. Ánh nắng vàng cam xiên nghiêng, kéo dài bóng của người ấy, bóng dáng cô độc càng thêm tiêu điều.

Trên n.g.ự.c áo là hình thêu phi ngư với đôi mắt rồng trừng lớn, tỏa ra khí thế đáng sợ.

Thị vệ cúi người: “Tham kiến Cao công công.” Nhưng thấy ông ta không nói một lời, lặng lẽ bước qua cổng Chu Tước, rồi lên ngựa, thúc ngựa đi về phía Đông.

Băng qua thành, cổng chính im lìm, lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-136-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Con ngựa đen dừng lại trước một quán trà. Lúc này trời đã nhá nhem, người đi đường đang về nhà, chim chóc cũng đã trở về tổ. Lá cờ ngoài quán trà nghiêng ngả, cửa chính khép hờ, không có người khách nào.

Bên trong quán, Vu Đại nhìn qua khe cửa thấy Tiêu Diễn.

Ông ấy vội bước tới, mở cửa bên, nghênh đón hắn: “Đến rồi à.”

Tiêu Diễn đi qua cửa bên hông, đóng cửa lại rồi mới tháo chiếc mũ trùm xuống.

Vu Đại đã nửa năm rồi không gặp lại hắn, lúc này vừa gặp chỉ cảm nhận đôi mắt hoa đào màu nâu sẫm kia vẫn như xưa.

“Bệ hạ, dạo này người có vẻ gầy đi khá nhiều. Công việc triều chính dù bận rộn, bệ hạ cũng nên giữ gìn sức khỏe.”

Tiêu Diễn khẽ nghiêng đầu, nhìn ông ấy: “Vu tướng quân lâu rồi không dẫn quân, tính tình trở nên dịu dàng rồi nhỉ…”

Nghe vậy, sắc mặt Vu Đại chợt nghiêm lại, cung kính đáp: “Bệ hạ ra lệnh cho thần dẫn quân xuống phía Nam, hiện tại quân đội chia làm bốn nhánh đang tiến về sông Lạc, đã vượt qua Điệt thành. Ước chừng đến mùa đông, khi sông Lạc phủ đầy băng tuyết, quân đội sẽ tới ngoài thành Thanh Châu.”

Tiêu Diễn khẽ cười: “Rất tốt. Vu tướng quân có công lớn.”

Nghe vậy, Vu Đại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Thần lần này tiến kinh còn mang theo một con chim ưng mới được thuần dưỡng cho bệ hạ. Bệ hạ có muốn ra xem thử không?”

Tiêu Diễn gật đầu, Vu Đại dẫn hắn đi ra tiểu viện phía sau quán trà.

Trong viện có một cây hòe cao bằng hai người cộng lại, một con đại bàng cánh đen đầu trắng đang đậu trên cành, thân hình to bằng nửa người, ngoan ngoãn đứng im không hề nhúc nhích. Thấy người đến, nó chỉ hơi ngẩng đầu, khẽ xòe đôi cánh đen ra.

Vu Đại cười nói: “Con chim này tên là Cáp Đa, là sứ giả trung thành nhất của thảo nguyên.”

Tiêu Diễn vươn tay gỡ ống dựng thư trên móng vuốt của nó.

Đôi mắt đại bàng đen láy chuyển động linh hoạt, nhưng vẫn không nhúc nhích, để mặc hắn tháo ống đựng thư.

“Quả nhiên là một con chim đã được thuần dưỡng kỹ lưỡng…” Tiêu Diễn nhẹ vuốt đôi cánh của nó: “Công phu của cữu cữu thật đáng nể.”

Nghe tiếng “cữu cữu” này, trong lòng Vu Đại vốn lo lắng giờ mới thực sự yên tâm. Ông ấy cười hà hà hai tiếng: “Nếu A Diễn thích thì hôm khác ta sẽ tặng con thêm một con nữa.”

Tiêu Diễn buông tay, đôi lông mày giãn ra: “Sau khi đề bạt quan mới xong, con định đến biệt cung Ngô Sơn. Nếu cữu cữu có thể phái người đi trước tìm kiếm những thuộc hạ cũ của Thái tử Hoành… vậy thì con cũng sẽ không uổng công đi chuyến này.”

Loading...