Cố Nghi trong lòng chua xót, nhưng giọng nói càng lạnh lẽo hơn: “Miếng ngọc này không phải thứ tầm thường, một cung nữ như ngươi lấy đâu ra bảo vật gia truyền. Ngươi không cần nói nhiều, miếng ngọc này… ngươi sẽ không lấy lại được nữa…”
Triệu Uyển cắn chặt môi đỏ, cúi đầu khấn cầu: “Xin Mỹ nhân rộng lượng, nô tì… thật sự rất quý trọng miếng ngọc này. Nô tì cầu xin Mỹ nhân giơ cao đánh khẽ…”
Cố Nghi im lặng một lúc, chớp mắt rồi nói: “Hai ngày nữa mang tấm lụa này đến Tú Di điện tìm ta, không sớm cũng không muộn. Có lẽ… ta sẽ thay đổi ý định…”
Hàng mi của Triệu Uyển khẽ rung, cô ấy cúi đầu đáp: “Nô tì… nô tì xin tuân lệnh…”
Cố Nghi nắm chặt miếng ngọc bội thỏ trắng trong tay, quay người bước đi, cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô trở về tây điện của Tú Di điện, lấy bản thảo truyện ra rồi đi tìm Tề Mỹ nhân. Cũng giống như lần trước, Tề Mỹ nhân vẫn đồng ý giúp cô chuyện bản thảo.
Nhiệm vụ tích góp tiền bạc không thể lơ là được!
Khi mặt trời đã hơi nghiêng bóng, Cố Nghi mới chậm rãi quay về tây điện của Tú Di điện.
Cô bảo Đào Giáp lui ra ngoài, vén màn lên rồi ngồi xuống giường.
Ánh nắng mùa hè ấm áp rải đều lên vai cô, tựa như vòng tay của người tình trong quá khứ. Cô ngồi im không nhúc nhích, cứ ngồi như thế suốt một canh giờ, cho đến khi m.ô.n.g tê dại. Trong đầu Cố Nghi cuồn cuộn suy nghĩ, cô đã nghĩ đi nghĩ lại về những sự kiện trước sau không dưới cả trăm lần.
Cốt truyện chính đã bị lệch.
Phủ Châu là một nhánh phụ không có trong nguyên tác. Ban đầu trong chuyến nam tuần, Tiêu Diễn bị phục kích diễn ra ngoài thành Thanh Châu, trên sông Lạc. Kẻ phục kích – Bác Cổ, theo mô tả trong sách là một kẻ cao to, gầy gò nhưng rắn chắc, với bộ râu xồm xoàm, có lẽ chính là người cầm đao hôm đó tại đồn điền trà. Nhưng tại sao Bác Cổ lại xuất hiện ở Phủ Châu? Hắn ta làm sao biết được hành tung của Tiêu Diễn mà xuất hiện đúng lúc ở đồn điền trà của Chu thị chứ?
Còn việc Tiêu Diễn đến Phủ Châu…
Cố Nghi không thể không thừa nhận… có lẽ chính vì nguyên thân Cố Mỹ nhân không c.h.ế.t và việc Cố Trường Thông mưu cầu chức tước đã gây ra một loạt hiệu ứng cánh bướm, dẫn đến sự sai lệch của cốt truyện.
Phải làm sao bây giờ!
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Nghi như bị nhét đầy cỏ dại, cảm thấy chán nản và vô cùng buồn bã.
Cô đã cẩn trọng sống sót suốt bao lâu nay, thế mà giờ lại bị đẩy trở lại điểm xuất phát. Ai mà không cảm thấy chán nản trong một thời gian chứ… Cố Nghi cảm thấy trong lòng ngổn ngang, muốn khóc mà không sao khóc nổi.
Giờ Thân ba khắc.
Mê Truyện Dịch
Võ công công – tổng quản của Kính Sự phòng, tay bưng ngọc bài, cúi đầu bước chậm rãi vào Thiên Lộc các. Chỉ sau một khắc ngắn ngủi, ông ta đã bước ra ngoài.
Võ công công lắc đầu với Cao công công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-135-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Quả nhiên, hôm nay lại không có ai được lật thẻ bài.
Cao công công thở dài: “Thôi, tháng sau lại thử.”
Từ khi trở thành tổng quản của Kính Sự phòng, Võ công công luôn cảm thấy mạng sống của mình đang treo lơ lửng.
Lục cung tuy có nhưng cũng kiểu có như không, hơn nữa vị trí hoàng hậu vẫn đang khuyết, hoàng thượng chưa có con nối dõi.
Chức tổng quản của ông ta sớm muộn gì cũng không giữ được đâu!
*
Sáng hôm sau, vừa qua giờ Thìn.
Cố Nghi và Tề Mỹ nhân cùng nhau đến ngồi ghế lạnh chờ ở chính điện của Tú Di điện.
Tề Mỹ nhân thấy Cố Nghi im lặng bất thường, chỉ ngồi trên ghế tròn, sắc mặt u ám, mí mắt sưng húp, nhỏ giọng hỏi: “Cố Mỹ nhân sao thế? Có phải cơ thể không khỏe không?”
Cố Nghi cười khổ: “Ta chỉ đang nghĩ, không biết còn phải ngồi chờ đến bao giờ?”
Tề Mỹ nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng đã chiếu đến, liền nói: “Có lẽ đã qua nửa canh giờ rồi. Chắc chỉ một lát nữa thôi, Vương Quý nhân sẽ cho người đến.”
Lời còn chưa dứt, một cung nữ quả nhiên bước ra từ sau tấm bình phong thêu cảnh sơn thủy: “Hai vị Mỹ nhân thông cảm, Quý nhân sáng nay bận luyện chữ, không thể gặp khách, hai vị Mỹ nhân xin hãy về cho.”
Cố Nghi nghe cung nữ nói, cảm thấy giọng cô ấy có chút quen thuộc, liền nhìn kỹ thì thấy cung nữ này mặc áo màu xanh biếc, mặt tròn, gò má hơi cao.
Cô nghi hoặc hỏi: “Ngươi là… Hoa Hòe?”
Hoa Hòe không hiểu vì sao Cố Mỹ nhân lại nhớ đến mình, liền cúi người đáp lễ: “Nô tì chính là Hoa Hòe.”
Cố Nghi “Ừm” một tiếng rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
Ra khỏi chính điện của Tú Di điện, Tề Vân hiếm khi mới lên tiếng: “Ao sen mùa hạ đang vào lúc đẹp nhất, bây giờ chẳng có việc gì làm, Cố Mỹ nhân có muốn cùng ta đi dạo trong ngự hoa viên không?”
Cố Nghi mỉm cười: “Được thôi.”
Hai người cùng rời Tú Di điện, dọc theo bức tường cao đỏ sẫm, tiến về phía ngự hoa viên.
Tề Vân vốn ít nói, nhưng thấy hôm nay Cố Nghi có vẻ u buồn, bèn mở lời: “Cố Mỹ nhân vào cung đã một thời gian, có quen hết chưa?”