Tấm áo đen trên người Tiêu Diễn đã loang lổ vết máu, mũ miện từ lâu đã rơi mất, nhưng cô vẫn nhận ra bóng dáng quen thuộc của hắn.
“Má… nó!”
Cố Nghi lao mình về phía trước.
Lưỡi đao sắc bén xé toạc không khí, rạch qua da thịt.
Tiêu Diễn nghe thấy tiếng động từ phía sau, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Đao kiếm vô tình, sinh tử do trời định.
Hôm nay tại trà trang này, số lượng kẻ địch đông hơn, người của hắn lại quá ít. Ám vệ sinh ra để bảo vệ hắn, c.h.ế.t vì hắn cũng là số mệnh của họ. Những người c.h.ế.t thay hắn, gia tộc bọn họ sau này sẽ được chăm lo chu đáo, hậu táng đàng hoàng.
Tiêu Diễn tiếp tục chiến đấu, tâm trí đã chìm trong cơn cuồng sát, thậm chí không có thời gian để quay đầu lại, cho đến khi nghe thấy tiếng hét xé lòng của Chu Đình Hạc: “A Nghi!”
Tiêu Diễn vung đao cắt đứt cổ họng của kẻ trước mặt, lúc này hắn mới quay người lại.
Máu loang ra khắp bộ áo trắng, trước mặt hắn là một thân hình giống như cánh diều trắng cũ kỹ rách nát nhẹ nhàng rơi xuống mà không phát ra một tiếng động nào.
Cố Nghi.
Tim Tiêu Diễn như ngừng đập, hơi thở cũng đứt quãng, một cảm giác trống rỗng, mênh m.ô.n.g và vô tận trỗi lên trong lồng ngực.
Hắn sững sờ trong giây lát, sau đó mới đưa tay ra đỡ lấy cơ thể Cố Nghi đang ngã xuống, bản thân cũng thuận thế quỳ xuống trên nền đất lấm tấm bùn.
Khoảnh khắc này, Tiêu Diễn chỉ thấy mọi thứ thật quá đỗi phi lý.
Tại sao Cố Nghi lại ở đây… Cố Nghi vốn là người nhát gan nhất mà… Nàng sợ đau nhất kia mà…
Trong vòng tay Tiêu Diễn, cơ thể của Cố Nghi dường như rất nhẹ và mỏng manh, nhưng thanh kiếm đ.â.m xuyên n.g.ự.c cô lại nặng trĩu, nặng đến mức Tiêu Diễn gần như không thể giữ nổi cô được nữa.
Ngực Cố Nghi đau nhói, nơi cổ họng có vị tanh ngọt của máu. Ánh sáng trắng trong đầu cô ngày càng hiện rõ, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.
Cô dồn hết sức lực, miễn cưỡng mở được đôi mắt.
Trước mặt cô, Tiêu Diễn với khuôn mặt nhuốm m.á.u lại không có biểu cảm gì, gần như vô cảm nhìn cô.
Quả nhiên không khóc, cô biết ngay mà!
Cô sắp c.h.ế.t rồi, vậy mà tên Tiêu Chó này vẫn không khóc!
Cố Nghi bỗng thấy thật bực bội!
Vì sao trong sách, khi Triệu Uyển đỡ kiếm cho Tiêu Diễn thì mũi kiếm chỉ sượt qua vai phải, dưỡng thương nửa tháng là thăng liền mấy bậc, lên làm Uyển tần? Còn đến lượt mình thì như xiên trái tim đem đi nướng vậy, một nhát kiếm đ.â.m xuyên tim!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-133-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Không công bằng! Đây chẳng lẽ là rủi ro khi xuyên vào tiểu thuyết à?!
Môi Cố Nghi hơi mấp máy, hít một hơi thật sâu, định nói gì đó, nhưng ánh sáng trắng trong đầu cô lập tức bừng lên, chói lòa khiến cô phải nhắm mắt lại.
Trong lòng cô thầm mắng: Không khóc thì thôi! Chúc ngủ ngon, Tiêu Chó!
Cơ thể trong vòng tay Tiêu Diễn bỗng nặng trĩu, hơi thở yếu ớt dừng lại, tất cả chìm vào im lặng.
Bốn phía xung quanh, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng gió vút lên đầy nguy hiểm. Tai Tiêu Diễn chỉ nghe thấy tiếng ong ong, thái dương nhói lên từng cơn như bị kim đ.â.m vào. Yết hầu hắn khẽ động, má hắn chạm nhẹ vào má nàng, vẫn còn hơi ấm. Hắn thấp giọng, như sợ làm kinh động giấc mơ của cô, khẽ gọi: “Cố… Nghi…”
Nhưng Cố Nghi tựa như đã ngủ say, không trả lời hắn.
Hắn từ trước đến nay tay đã nhuốm đầy máu, sát nghiệp chất chồng. Cuối cùng, hắn cũng nhận được báo ứng.
Cố Nghi bỗng thở gấp một tiếng.
Cô chợt mở mắt ra, cảm giác nặng trĩu trong n.g.ự.c dần tan biến.
Nóng, cả người cô cảm thấy nóng.
Lưng chạm vào giường gỗ đã ướt đẫm mồ hôi.
Buổi sáng mùa hè, trời vừa rạng sáng, ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ chạm khắc hoa văn, chiếu lên rèm giường thêu hoa màu xanh lục.
Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của những bông hoa.
Đây là tây điện của Tú Di điện.
Cố Nghi thở dài một hơi, trong lòng trăm mối tơ vò, không biết nên cảm thấy thế nào.
Đào Giáp đứng bên giường, thấy cô đã tỉnh, liền đưa tay vén rèm lên, hỏi: “Mỹ nhân tỉnh rồi ạ?”
Cố Nghi khẽ “Ừ” một tiếng.
Đào Giáp im lặng một lúc rồi cười nói: “Hôm nay là ngày 15 tháng 6, là ngày lật thẻ bài, chủ nhân có muốn đút lót chút gì không?”
Lúc này vừa qua giờ Thìn.
Bên ngoài điện vắng lặng, chỉ có vài chú chim sẻ kêu lích chích trên cành, đập cánh bay vút lên bầu trời xanh. Bóng chim vội vã lướt qua khung cửa sổ chạm khắc, chỉ còn lại những cành lá đan xen ngang dọc.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi lại thở dài, cố gắng xua tan cảm giác hỗn độn trong lòng. Qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, chống tay xuống giường xoay người ngồi dậy.
“Đút lót, đương nhiên phải đút lót!” Nói xong, cô như trút giận, thò tay vào dưới gối lấy ra chiếc túi thơm hình tam giác, rút ra một ít tiền vàng bên trong và đưa cho Đào Giáp: “Ngươi tranh thủ đi đi!”
Đào Giáp nở một nụ cười ngọt ngào, nhận lấy rồi gật đầu, “Vâng” một tiếng: “Mỹ nhân anh minh!”