Nhưng trong lúc tính mạng bị đe dọa, Cố Nghi làm sao có thể xuống!
“Thần thiếp đã chờ bệ hạ cả buổi tối rồi! Buổi chiều thần thiếp đã làm bánh hoa hạnh, mất cả một buổi chiều làm hàng trăm cái, cuối cùng mới có bốn cái trông được, vậy mà bệ hạ vừa về đã trách mắng thần thiếp, thần thiếp…” Bực mình quá!
Nói đến cuối, giọng Cố Nghi run rẩy, nghe như sắp khóc.
Cơn giận trong lòng Tiêu Diễn vừa dập tắt lại trỗi dậy.
“Nàng mau xuống ngay.”
Cố Nghi kiên quyết nói: “Thần thiếp không xuống!”
Tiêu Diễn xoay người bước đến bên chiếc giường gỗ, hơi cúi người xuống.
Cố Nghi liền rơi xuống giường, chiếc vòng bạc trên tay cô va vào thành giường, phát ra vài tiếng vang lớn. Tiêu Diễn dừng bước, quay lưng lại với cô.
Cố Nghi ngay lập tức nảy ra một ý, ôm lấy cổ tay mình rồi kêu lên: “Tay thần thiếp đau quá!”
Tiêu Diễn quay lại nhìn, thấy cô đang nghiêng người nằm trên giường, tay trái ôm lấy cổ tay phải, đôi lông mày nhíu lại, hàng mi dài khẽ rung như chiếc quạt nhỏ, tạo một bóng mờ dưới mắt.
Thấy hắn đứng yên, Cố Nghi lập tức đưa tay nắm lấy tay áo hắn, nhân cơ hội giật mạnh. Cô dùng hết sức lực kéo Tiêu Diễn ngã xuống giường, rồi lập tức lật người nằm đè lên hắn, giữ chặt không để hắn đứng dậy.
Tiêu Diễn hoàn toàn không phòng bị, bị cô ghì xuống, đôi lông mày dài cau lại: “Cố Nghi… nàng thật sự quá ngang ngược!”
Cố Nghi không quan tâm, cô ghé sát vào mặt hắn, thấy mũ miện trên đầu hắn bị lệch, vài lọn tóc rơi xuống trán, nhưng sắc mặt hắn đã dịu đi khá nhiều.
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, trong đôi mắt mỗi người đều phản chiếu bóng dáng của đối phương.
Cố Nghi lớn tiếng nói: “Thần thiếp tuyệt đối không hề hai lòng!” Hai má cô vì căng thẳng mà đỏ ửng, đôi tay không tự chủ bám vào vạt áo trước của Tiêu Diễn: “Thần thiếp… trong lòng thần thiếp… chỉ yêu một mình bệ hạ!” Nói xong, cô quan sát thấy Tiêu Diễn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Đành liều vậy!
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Tiêu Diễn chỉ cảm thấy đôi môi ấm áp và ngọt ngào của cô mang theo hương vị của bánh hoa hạnh, nhưng Cố Nghi chỉ chạm thoáng qua rồi dừng lại, giống như đang gãi ngứa vậy.
Bàn tay to lớn của hắn lập tức siết chặt lấy eo cô, hơi dùng lực, lật ngược tình thế.
Tóc của Cố Nghi đã rối tung, đôi môi hơi hé mở, cô nhìn chằm chằm vào hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-130-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
“Những lời nàng nói hôm nay, trẫm đều ghi nhớ. Sau này nếu nàng dám hai mặt, trẫm tuyệt đối không tha.”
Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như cô đã vượt qua được chuyện này… Ánh mắt cô lập tức sáng lên, nở nụ cười nịnh nọt: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Ánh mắt của Tiêu Diễn tối sầm lại, hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi của Cố Nghi, thay vì gọi là hôn, đó là cắn.
Cố Nghi đau đến mức phải kêu lên “Ui” một tiếng. Anh thật sự là chó à?!
*
Sáng hôm sau, Cao Quý công công đặc biệt mặc một bộ áo mới, thường phục màu đen xanh được làm từ tấm vải lụa mới.
Chỉ một ngày nữa là đến Tết, ra khỏi cung rồi, ông ta không phải lúc nào cũng theo sát hoàng đế như khi ở trong cung. Hầu hết thời gian, ông ta đều ở trong phủ nhà họ Cố để quản lý đám tùy tùng đi theo.
Sau Tết, đoàn người sẽ quay trở lại Cừ Thành, dọc theo sông Lạc đi về phía nam, hướng tới phủ Thanh Châu. Vì vậy, Cao Quý công công không dám lơ là chút nào, sáng sớm ông ta đã đi tới tiểu viện nơi đám tùy tùng đang nghỉ ngơi. Ông ta tiện tay nhận vài phong bao đỏ từ mấy quản sự thích nịnh hót, rồi kéo mấy người lại dặn dò kỹ càng.
Tề Sấm khoác áo choàng đen, từ phía sau tiểu viện bước ra.
Cao Quý công công gọi: “Tề hộ vệ dừng bước.”
Tề Sấm dừng chân, cũng chào lại một tiếng: “Cao quản gia.”
Cao Quý công công cười nói: “Tề hộ vệ định ra ngoài thành? Lão nô cũng định ra ngoài mua ít đồ, chi bằng cùng đi chung đi?”
Tề Sấm gật đầu: “Mời Cao quản gia.”
Hai người sóng bước ra khỏi viện, Cao Quý cười nói: “Ngày mai công tử sẽ cùng Vương Viên ngoại lang đi đến đồn điền trà của Chu thị ngoài thành. Nơi đó phải đi xe ngựa mất hai canh giờ, mọi việc Tề hộ vệ đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”
Tề Sấm trầm ngâm giây lát, đáp: “Cao quản gia yên tâm, mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, mười hai kỵ sĩ đi cùng đều là những người tài giỏi.”
Cao Quý trong lòng nhẹ nhõm hơn, không kìm được mà thở dài: “Ngày kia là rời Phủ Châu rồi, không biết sau này có còn dịp quay lại nữa không.”
Tề Sấm chỉ khẽ “Ừ” một tiếng đáp lại.
Hai người cùng đi đến chợ bên ngoài cổng thành.
Cao Quý không mấy hứng thú với những món đồ thường ngày trong chợ, nhưng cũng muốn mua vài phong bao đỏ để lấy may cho năm mới.
Tề Sấm đứng giữa đám đông, cách Cao Quý công công vài bước. Anh ta ngẩng đầu nhìn quanh, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua ở cuối khu chợ đông đúc.
Mê Truyện Dịch