Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 13: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:26:33
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì được lật thẻ bài nên Cố Nghi không ăn tối, sợ ăn nhiều sẽ không đứng đắn.

Cô ăn mặc đẹp đẽ, bụng đói cồn cào, chỉ mong nữ chính bước vào ngay lúc này.

Giờ Tuất một khắc, Triệu Uyển cầm tấm vải lụa màu xanh nước biển đã giặt sạch bước ra khỏi cửa Hoán y cục. Mấy cung nữ trong Hoán y cục nhìn theo bóng lưng của cô ấy rồi nhỏ giọng thì thầm: “Nghe nói hôm trước cô ta đã đắc tội với Mỹ nhân mới được phong.”

“Chứ sao nữa, Mỹ nhân bảo cô ta hôm nay đến đưa gấm lụa, không biết sẽ hành hạ cô ta đến thế nào nữa!”

Mê Truyện Dịch

Trong lòng Triệu Uyển chỉ nhớ đến ngọc bội hình thỏ trắng, bỏ lại tất cả mọi lời bàn tán sau lưng. Cô tiếp tục bước đi, nhưng lại bị Quý ma ma đang đuổi theo từ trong Hoán y cục gọi lại: “A Uyển, đợi đã.”

Quý ma ma đối xử với cô ấy rất tốt, Triệu Uyển lập tức dừng lại, hỏi: “Quý ma ma có chuyện gì vậy ạ?”

Quý ma ma nhìn thấy tấm vải lụa mà cô ấy đang cầm trong tay, hỏi: “Ngươi định đi đâu vậy?”

Triệu Uyển: “Đi tới Tú Di điện ạ.”

Quý ma ma khẽ cau mày: “Vương Quý nhân của Tú Di điện hôm nay tâm trạng không được tốt, đã trừng phạt mấy cung nữ trong bếp rồi. Ngươi… nên cẩn thận thì hơn.”

Triệu Uyển: “Vâng. Nô tì là đi đến chỗ của Cố Mỹ nhân ở Tây điện của Tú Di điện, chắc sẽ không đụng trúng Vương Quý nhân đâu.”

Quý ma ma gật đầu: “Ta gọi ngươi lại là do có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Ma ma cứ nói.”

“Ti chưởng phụ trách trong Ti chế [1] có hai người, trong đó có một người đã hơn hai mươi lăm tuổi, đã xuất cung rồi nên thiếu mất một chưởng chế. Ngươi là một cô nương tốt lại thông minh, ta sẽ tiến cử ngươi với Ti chế ti.”

Chức vụ Ti chưởng chế trong Ti chế đã là nữ quan bát phẩm, quyền lực gấp mấy lần các cung nữ không có cấp bậc của Hoán y cục.

Triệu Uyển cúi người nói: “Tạ đại ân của Ma ma.”

Quý ma ma biết Triệu Uyển đã nhiều lần bị người ở Hoán y cục tẩy chay, nên nói rất chân thành: “Ngươi có ngoại hình đẹp, đầu óc nhanh nhẹn nên bị mấy thứ tiểu nhân ghen tị. Ti chế ti là một nơi tốt, mặc dù ta đã tiến cử ngươi nhưng mấy ngày nữa vẫn phải dựa theo quy định tuyển chọn. Các ti các viện đều có người được tiến cử, mấy ngày này ngươi phải cố gắng luyện tập cho thật tốt.”

Triệu Uyển chắp tay nói: “Triệu Uyển tạ ơn ma ma.”

Một tia sét xé ngang đường chân trời.

Quý ma ma đưa tay đỡ Triệu Uyển dậy: “Ngươi là người thông minh, ta tin ngươi sau này sẽ gặp may mắn. Mau đứng dậy cầm ô đi đến Tú Di điện đi, đừng làm lỡ việc của Cố Mỹ nhân.”

Tiếng sấm rền lại vang lên vài tiếng, mưa lớn như trút nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-13-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cố Nghi căng thẳng đứng bên cửa sổ, nhìn bóng mưa bên ngoài qua miếng dán cửa bằng lụa in hoa văn hình thoi.

Cơn mưa này lớn quá.

Có cảm giác giống như cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa nam nữ chính vậy.

Nữ chính hãy đến đây nhanh lên! Tín nữ bằng lòng nửa năm không uống trà sữa! Cầu xin luôn đó!

Thấy cô đứng quá gần cửa sổ, Đào Giáp liên tục khuyên: “Chủ tử đừng để mưa ngoài cửa sổ dính vào người. Hôm nay đã đặc biệt búi tóc nửa đầu, kết hợp với chiếc áo màu hồng cánh sen, thêm chiếc váy lụa màu xanh nữa, nhìn thật đẹp.” Cô ấy vừa nói lại nhét một chiếc quạt tròn cùng màu vào tay cô: “Nếu Mỹ nhân không thích mưa dính vào người muốn đóng cửa sổ lại, cảm thấy rất ngột ngạt thì có thể dùng một chiếc quạt nhỏ, quạt một cách nhẹ nhàng.”

Cố Nghi cầm lấy chiếc quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy. Hôm nay cô thật sự đã mặc rất nhiều lớp, đặc biệt bên trong nội y còn có một lớp lót.

Duyên dáng thì duyên dáng thật nhưng lại thở không nổi…

Cố Nghi đang quạt thì nghe thấy tiếng hô dài ở bên ngoài: “Hoàng thượng giá đáo.”

Trời ơi, hắn tới rồi hắn tới rồi, hoàng đế tàn nhẫn đã tới!

Cố Nghi không khỏi thẳng lưng dậy, đứng thẳng tắp như cây thông.

Tiêu Diễn xuyên qua màn mưa bước đi rất nhanh, cung nữ cầm ô đi phía sau chỉ dám bước bước nhỏ, sợ mưa rơi lên người hoàng đế.

Tiêu Diễn đi vào Tây điện của Tú Di điện, Cố Nghi dẫn theo cung nữ quỳ xuống đất.

Cô đặt trán dính xuống đất, đó là một lễ lạy năm vóc sát đất [2].

“Đứng dậy đi.” Tiêu Diễn nói.

Giọng nói của hắn trong trẻo đến không ngờ, không hề lạnh lùng như Cố Nghi tưởng tượng.

Cố Nghi từng chút một ngẩng đầu lên nhìn vị hoàng đế tàn nhẫn trong sách.

Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bộ thường phục màu vàng trên người hắn, bên trên gồm mười hai chương [3].

Cố Nghi đếm từ hoa văn mặt trời, mặt trăng và tinh tú hướng lên trên, trước n.g.ự.c là một con rồng vàng đang bay.

Hoàng đế trước mặt đầu đội Dực Thiền Quan [4], vài sợi tóc đen như mực rũ xuống, lông mày đen như lông quạ, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt hoa đào, tròng mắt màu nâu sẫm trong suốt như thủy tinh.

Loading...