Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 129: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:06:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện thú vị ở đồn điền trà ư?

Cố Nghi không thể hiểu nổi, nếu thật sự là chuyện vui thì tại sao tâm trạng Tiêu Diễn lại tệ như vậy.

Cô do dự nói: “Bệ hạ, nếu tâm trạng không tốt… chi bằng nghỉ ngơi sớm đi…”

Tắm rửa rồi đi ngủ đi!

Cố Nghi nói xong, thấy Tiêu Diễn không phản ứng, cô đành cúi người nhấc đĩa bánh hoa hạnh đặt trên bếp than.

Mắc công làm rồi, bực thật đấy!

Đột nhiên Tiêu Diễn từ từ lên tiếng: “Nàng đã từng gửi thư bày tỏ tình cảm, vậy nàng có từng làm bánh hoa hạnh này tặng cho hắn không?”

Cố Nghi lập tức khựng lại, trong đầu đầy dấu hỏi chấm.

“Ai cơ?” Cô không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi.

Mãi đến lúc này, Cố Nghi mới nhận ra biểu cảm trên gương mặt Tiêu Diễn thật đáng sợ.

Dưới ánh đèn sáng rực trong phòng, lông mi đen nhánh của hắn càng thêm rõ, đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng xa cách, đôi môi mỏng mím chặt. Cả người Tiêu Diễn tỏa ra cơn giận dữ như một tòa nhà lớn sắp đổ ập xuống, khiến không gian trở nên nặng nề đến ngạt thở.

Bầu không khí trong phòng căng cứng đến mức khó thở.

Cố Nghi nuốt khan, cảm thấy da đầu tê dại, đã rất lâu rồi cô chưa thấy Tiêu Diễn đáng sợ đến vậy.

Đầu gối cô bỗng mềm nhũn, cô không còn chút khí thế nào, quỳ sụp xuống đất, trán chạm sàn, kính cẩn nói: “Thần thiếp ngu dốt, xin bệ hạ chỉ dạy rõ ràng…”

Mê Truyện Dịch

Tiêu Diễn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, cơ thể khẽ run rẩy, trong lòng hắn dấy lên một chút khoái cảm trả thù, nhưng chỉ trong chốc lát liền tan biến, thay vào đó là cơn ghen tuông thiêu đốt tâm can hắn.

Hắn cúi mắt nhìn cô quỳ mọp trên đất, lạnh lùng hỏi: “Nàng… đã có tình cảm với Chu Đình Hạc, vậy tại sao còn muốn vào cung?”

Cố Nghi lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Hôm nay Tiêu Diễn hẳn đã gặp tên công tử nhà họ Chu ở đồn điền trà!

Trong lòng cô trào lên một nỗi đắng cay vô tận, đúng là đang yên đang lành mà họa từ trên trời rơi xuống!

Tôi và Chu Đình Hạc hoàn toàn không quen thân gì cả! Nhưng khổ thay, nguyên chủ lại từng viết thơ tình cho người ta mới đau! Giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội này được!

Trong đầu Cố Nghi suy nghĩ quay cuồng, nhất thời không biết phải nói gì để giải thích, chỉ có thể bất động quỳ rạp trên mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-129-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Tiêu Diễn thấy cô không nói được lời nào, cơn ghen tuông trong lòng hắn giống như con thú dữ ẩn nấp trong đêm đen, giờ đây siết chặt trái tim hắn.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Cố Nghi… nàng đùa bỡn trẫm trong lòng bàn tay, có phải cảm thấy rất đắc ý không…?”

Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương khiến Cố Nghi lập tức run lên vì sợ hãi.

Không! Tôi không có! Tôi không phải như vậy! Anh đừng nói linh tinh!

“Bệ hạ…” Cô vừa mở miệng định nói thì thấy tà áo choàng đen của Tiêu Diễn khẽ động.

Tiêu Diễn định rời đi!

Cố Nghi không kịp suy nghĩ, lập tức lao người về phía trước, quỳ gối ôm chặt lấy chân Tiêu Diễn.

Không thể đi được, nếu đêm nay anh cứ đi như vậy thì mọi chuyện sẽ chấm dứt!

Cô vội vàng nói: “Thần thiếp… hoàn toàn không để tâm đến Chu Đình Hạc công tử gì đó… Thần thiếp trước đây còn trẻ người non dại… đầu óc hồ đồ mới nhầm tưởng mình thích Chu công tử… nhưng thực ra đó hoàn toàn không phải là tình yêu!”

Tiêu Diễn bị cô kéo lại, thấy cô dùng hai tay siết chặt lấy chân mình, chiếc đầu đen ở ngang bên hông hắn.

“Nàng buông ra…”

Cố Nghi lắc đầu liên tục: “Thần thiếp không buông, thần thiếp vẫn chưa nói hết!”

Cô ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Diễn, thấy ánh mắt hắn hạ xuống nhìn mình thì lập tức nói tiếp: “Hôm qua thần thiếp đã tình cờ gặp Chu công tử ở trong thành, vốn định nói cho bệ hạ biết, nhưng tối qua… thật sự chưa tìm được thời điểm thích hợp… Thần thiếp không hề có ý muốn giấu diếm bệ hạ…”

Lông mày Tiêu Diễn khẽ giật: “Hôm qua nàng đã gặp Chu Đình Hạc ư?”

Cố Nghi trong lòng thầm kêu khổ, cảm giác như càng nói càng rối: “Thần thiếp không dám giấu bệ hạ, hôm qua ở Trân Bảo các, thần thiếp tình cờ gặp Chu Đình Hạc, nhưng thần thiếp không hề dây dưa với anh ta, thần thiếp thật sự đã quên Chu Đình Hạc từ lâu rồi!”

Lòng Tiêu Diễn khẽ động, như gió xuân phớt qua mặt hồ, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ căng thẳng, chưa hoàn toàn dịu lại.

Hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng gỡ tay Cố Nghi ra khỏi chân mình một cách dễ dàng.

Cố Nghi thấy Tiêu Diễn thật sự định rời đi, không còn quan tâm đến lễ nghi nữa, cô lập tức đứng dậy, lao người về phía sau hắn, ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

Hai tay cô ôm chặt vai Tiêu Diễn, hai chân quấn quanh eo hắn, giống như một chú gấu túi bám chặt vào thân cây vậy.

Tiêu Diễn chỉ cảm thấy sau lưng nặng trĩu, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy hai chân cô, giọng lạnh lùng nói: “Cố Nghi, xuống ngay, nàng quá ngang bướng rồi, còn ra thể thống gì nữa!”

Loading...