Ngưỡng mộ thật đấy.
Dưới ánh mắt dò xét của Cố phu nhân, cô rửa tay sạch sẽ rồi tiếp tục nhào bột làm bánh.
Đào Giáp khoác một chiếc áo choàng dày màu hạt dẻ rời khỏi nhà họ Cố, trước tiên đến Trân Bảo các mua chiếc trâm cài hình bươm bướm và trâm cài thanh điểu bằng ngọc bích, sau đó lại rẽ qua con ngõ dưới chân tường thành, tìm đến cửa hàng sắt mà cô ấy đã để ý từ trước, chọn một đôi mảnh giáp bạc bảo vệ khuỷu tay, bọc kỹ trong một miếng vải đen.
Bên cạnh nhà họ Cố là một tiểu viện hình vuông, nơi đám gia nhân và thị vệ thường ở lại nghỉ ngơi.
Đào Giáp ôm lấy gói đồ vải đen bước vào viện, đi qua khúc quanh dưới hành lang thì nhìn thấy Tú Hà – người hầu thân cận của Triệu Quý nhân đứng cách đó không xa đang nói chuyện với một người khác.
Đào Giáp vội lùi lại nấp sau hành lang, nhìn thấy Tú Hà cầm một chiếc bình sứ trắng đưa cho người trong phòng, nói: “Dọc đường nhờ Tề Đô thống đã vất vả chăm sóc. Đây là thuốc tan m.á.u bầm mà Quý nhân đặc biệt gửi tặng ngài.”
Mê Truyện Dịch
Giọng nói của Tề Sấm từ trong phòng vang lên: “Đó là việc thuộc bổn phận, Quý nhân không cần phải bận tâm.”
Tú Hà lại tiếp lời: “Tề Đô thống cứ nhận đi, nếu ngài không nhận thì nô tì cũng không thể báo lại với Quý nhân được.”
Đào Giáp chỉ nghe thấy Tề Sấm im lặng một lúc rồi mới nhận chiếc bình sứ ngọc, nói: “Đa tạ.”
Tú Hà cúi chào rồi rời đi, sau đó là tiếng cửa đóng lại.
Đào Giáp siết chặt đôi mảnh giáp bảo vệ khuỷu tay trong tay mình, xoay người bước đi. Khi vừa ra khỏi tiểu viện, cơn giận trong lòng cô ấy vẫn chưa tan, liền giật mạnh gói đồ vải đen ném xuống đất, rồi dùng chân giẫm mạnh mấy lần.
Chưa đến giờ Dậu, ánh nắng ấm áp cuối cùng của ngày đông đã lặn về phía tây.
Tại đồn điền trà bên ngoài thành của Chu thị, đèn hoa vừa được thắp lên, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, những chiếc đèn lồng treo ở bốn góc nhà gỗ khẽ đung đưa.
Chu Long nhân lúc này, mở lời: “Nếu các vị không chê thì mời dùng bữa tại nhà gỗ trong đồn điền trà này. Trong trang đã chuẩn bị đầy đủ đồ tết, hiếm khi có khách quý đến, hôm nay có thể bảo nhà bếp nướng một con cừu để đãi khách…”
Cố Trường Thông liếc nhìn Tiêu Diễn, thấy hắn gật đầu, liền cười nói: “Nếu đã vậy, chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”
Bên trong nhà gỗ, gia nhân nhà họ Chu lần lượt bày các món ăn lên bàn.
Trước nhà, một lò nướng treo trên giàn lửa, hai đầu bếp lực lưỡng bắt đầu chậm rãi xoay bánh xe sắt đang treo con cừu. Chẳng mấy chốc, tiếng nước mỡ rơi xuống lửa kêu tí tách đã vang lên, mùi thơm bắt đầu lan tỏa.
Chu Long cười lớn: “Thịt cừu nướng sao có thể thiếu rượu được! Người đâu, mang rượu lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-126-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Mấy hũ rượu ủ được mở nắp rồi đặt lên bàn, mùi rượu thơm nồng nàn xộc vào mũi.
Chu Long hào sảng uống trước một bát lớn: “Chu mỗ xin kính Vương đại nhân, Cố đại nhân và Hoàng đại nhân một chén trước!”
Ông ta uống xong, Chu Đình Hạc cũng giơ chén rượu lên, uống cạn một hơi.
Rượu ủ lâu năm cay nồng chảy qua cổ họng, nhưng Chu Đình Hạc vẫn bình tĩnh như Chu Long, mặt không hề biến sắc.
Tiêu Diễn ngạc nhiên nói: “Chu thiếu công tử nhìn có vẻ nho nhã, vậy mà tửu lượng cũng không tồi.” Vừa nói, hắn cũng nâng chén lên rồi uống cạn.
Sau vài vòng nâng chén mời rượu giữa mấy vị khách, thịt cừu nướng cuối cùng cũng được mang lên bàn.
Chu Long chia phần thịt cừu, đĩa đầu tiên được đưa cho Tiêu Diễn: “Hoàng công tử lần đầu đến Phủ Châu, mời nếm thử món cừu vàng của Phủ Châu này.”
Tiêu Diễn thấy Chu Long bỏ qua Cố Trường Thông và Vương Tử Bá mà đưa thịt cừu cho mình, trên mặt không hề lộ cảm xúc gì.
Chu Long đã làm thương nhân nhiều năm, nếu không có sự tinh ý này thì làm sao có thể khéo léo xoay xở giữa mấy châu như vậy được.
Tiêu Diễn nhận lấy đĩa bạc: “Làm phiền Chu chưởng quỹ rồi.”
Chu Long trong lòng đoán người này hẳn là cấp trên của Vương Tử Bá, có thể là một viên quan thuộc hàng Thị lang của bộ Hộ. Ông ta cười nói: “Hoàng công tử khách sáo quá.”
Mọi người vừa ăn thịt cừu vừa uống rượu, nói chuyện rất vui vẻ.
Chu Long từng trải và hiểu biết rộng, mấy khúc quanh co và các chi tiết nhỏ nhặt trên con đường buôn bán được ông ta kể lại một cách vô cùng thú vị.
Tiêu Diễn liếc mắt thấy Chu Đình Hạc ngồi bên từ tốn uống hết ly này đến ly khác, vẫn giữ im lặng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Hắn hỏi: “Chu thiếu công tử đã từng đến Thanh Châu chưa?”
Chu Đình Hạc ngước nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm của Tiêu Diễn, thấy trong ánh mắt có ý cười, nhưng lông mày lại sắc sảo, bên tóc mai có một vết sẹo mờ.
Trong lòng anh ta trĩu xuống, từ tốn đáp: “Năm ngoái tại hạ… đã đến Thanh Châu…”
Tiêu Diễn khẽ cười: “Ồ? Chu thiếu công tử thấy Thanh Châu thế nào?”