Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 125: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:48:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Long cười nói: “Đại nhân là người thẳng thắn, nếu đã vậy thì Chu mỗ cũng đã hiểu rõ rồi…”

Cố Trường Thông mỉm cười lần nữa: “Nghề Trà của Chu thị làm ăn phát đạt, là tấm gương cho Phủ Châu. Viên ngoại lang Vương từ bộ Hộ đến đây vẫn chưa có cơ hội thăm đồn điền trà của Chu thị, không biết hôm nay hai vị có thể dành chút thời gian không?”

Khuôn mặt Chu Long thoáng cứng lại rồi nhanh chóng mỉm cười: “Chẳng lẽ Vương Viên ngoại lang hôm nay vẫn còn ở trong phủ nha môn sao?”

Cố Trường Thông gật đầu: “Đúng vậy.”

Chu Long liền cúi người chào: “Phiền đại nhân giới thiệu.”

Vừa dứt lời, cánh cửa gỗ chạm khắc ở phía đông thư phòng từ từ mở ra.

Một thanh niên mặc áo dài màu xanh lam bước ra, trên n.g.ự.c thêu hình chim trĩ trắng, khuôn mặt sáng sủa, da hơi tái, mỉm cười nói: “Chu chưởng quỹ, nghe danh đã lâu.”

Cố Trường Thông cười nói: “Đây chính là Vương Viên ngoại lang.”

Chu Long và Chu Đình Hạc lập tức cúi người hành lễ: “Vương Viên ngoại lang.”

Vương Tử Bá khẽ cười: “Hai vị không cần đa lễ, hôm nay gặp được hai vị đúng là may mắn. Nếu Vương mỗ có thể may mắn đến thăm đồn điền trà của Chu thị thì còn gì bằng…”

Chu Long liền đáp ngay: “Mời Vương Viên ngoại lang đến thăm. Chu thị có hai đồn điền trà, một nơi cách thành mười dặm, hôm nay có thể đi ngay, còn một nơi khác nằm gần Li Sơn, phải đi xe ngựa vài giờ. Nếu Vương Viên ngoại lang muốn đi thì Chu mỗ sẽ sắp xếp chuyến đi vào ngày khác!”

Vương Tử Bá nhẹ nhàng vỗ tay: “Tốt thật! Hôm nay đúng lúc có một đồng liêu của Vương mỗ cũng đang ở Phủ Châu, chúng ta có thể cùng đi.”

Chu Đình Hạc nghe vậy, trong lòng bỗng giật mình. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy sau cánh cửa chạm trổ lại xuất hiện thêm một bóng người.

Người này không mặc quan phục có phẩm hàm, chỉ mặc một bộ thường phục màu đen, bên hông đeo đai ngọc. Dáng vẻ uy nghi, khuôn mặt tươi cười nhưng khí thế vô cùng áp đảo.

Tiêu Diễn cũng đang quan sát hai chú cháu Chu thị trước mặt.

Chu Long đúng là hình mẫu của một thương nhân đã trải qua nhiều năm bôn ba khắp nơi, khôn ngoan và hiểu biết về thế sự, còn Chu Đình Hạc lại có vẻ điềm tĩnh, chính trực giống như một thư sinh hơn…

Vương Tử Bá liền giới thiệu: “Đây là Hoàng huynh thuộc Thanh lại ty bộ Hộ.”

Chu Đình Hạc nghe anh ta chỉ nhắc đến chức vụ mà không nhắc đến tên, trong lòng lại càng nghi ngờ hơn.

Qua giờ Ngọ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-125-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cố Nghi đi theo Cố phu nhân ra tiền viện xem xét việc chuẩn bị hàng hóa ngày Tết.

Năm mới Tết đến, nhà họ Cố năm nay lại có khách quý nên việc sắm sửa đồ tết càng được chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.

Cố phu nhân tỉ mỉ kiểm tra rau củ, hoa quả, chậu cảnh mà trang trại gửi tới, đối chiếu với một danh sách dài rồi đánh dấu lại, sau đó dặn dò gia nhân đem hai hũ rượu ủ trong hầm ra.

Bà quay sang hỏi Cố Nghi: “Công tử bình thường thích ăn gì?”

Cố Nghi suy nghĩ kỹ càng, nhưng nhận ra rằng Tiêu Diễn dường như không có sở thích đặc biệt gì trong việc ăn uống. Chỉ có cung phi thường gửi món ăn nhẹ cho hắn, có lẽ cũng chỉ để chiều theo sở thích của hắn thôi.

Cô đáp: “Thích ăn đồ ngọt.”

Cố phu nhân nghe vậy liền mỉm cười: “Thế con đã từng làm món bánh ngọt hoa hạnh sở trường của mình cho công tử chưa?”

Bánh ngọt gì cơ?

Cố Nghi cười ngượng, cố tỏ ra điềm tĩnh: “Chưa ạ, vì tay nghề của các đầu bếp trong bếp chắc chắn giỏi hơn con nhiều, không cần con phải làm.”

Cố phu nhân lại cười: “Biết là vậy, nhưng quan trọng vẫn là tấm lòng. Nhân dịp năm mới sắp đến, trong phòng bếp nhỏ có sẵn mọi thứ rồi, nếu con muốn thì cũng có thể làm. Tiểu Nghi nhà mẹ không tinh ý gì cả, còn phải đợi mẹ nhắc nhở nữa.”

Cố Nghi sợ Cố phu nhân nghi ngờ, không dám từ chối, chỉ dè dặt nói: “Nhưng đã lâu rồi con không làm bánh ngọt, tay nghề chắc hẳn đã lụt mất rồi. Hay mẹ dạy con nhé?”

Mê Truyện Dịch

Cố phu nhân nghe vậy, hào hứng đáp: “Được, kiểm kê xong chỗ này thì chúng ta vào bếp làm ngay.”

Tại phòng bếp nhỏ sau hành lang, Cố Nghi rửa tay và bắt đầu nhào bột làm bánh.

Cố phu nhân nhìn động tác của cô, thở dài: “Quả nhiên tay nghề đã lụt mất rồi…”

Cố Nghi lo lắng bị phát hiện nên càng tập trung toàn bộ tinh thần làm bánh hơn nữa.

Buổi chiều trôi qua một cách chậm rãi, Đào Giáp đứng trong phòng bếp nhỏ với vẻ mặt ủ rũ, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Cố Nghi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Hôm qua… nô tì chưa kịp mua chiếc trâm cài hình bươm bướm, hôm nay chẳng có việc gì làm, nô tì có thể đi mua chiếc trâm cài bướm ấy được không ạ…”

“Dĩ nhiên là… được rồi.” Cố Nghi lau đôi tay dính đầy bột mì, lấy từ túi bên hông ra mấy đồng bạc vụn: “Nhân tiện ngươi mua giúp ta chiếc trâm cài thanh điểu bằng ngọc bích mà hôm qua chưa mua luôn…”

Đào Giáp cười vui vẻ, cầm lấy tiền rồi chạy đi.

Loading...