Tiểu đồng đi theo anh ta đang ngồi yên lặng bên cạnh giữ tượng Phật ngọc trong xe. Cậu ta không thể hiểu được, tại sao tiểu thư nhà họ Cố lại trở về Phủ Châu… Liệu công tử có còn lưu luyến Cố tiểu thư hay không… Cậu ta có nên về báo lại cho lão gia hay không đây.
Nhà họ Chu tọa lạc ở phía đông thành Phủ Châu, là một khu viện có ba gian nhà, tường trắng mái đen. Tuy không phải là trạch viện rộng rãi, nhưng trước cửa nhà xây hai bậc thềm đá, đặt thêm bức bình phong khắc họa sơn thủy, trong sân cây cối tươi tốt, không hề mang khí chất phàm tục của thương nhân, ngược lại còn toát lên vẻ thanh nhã của một gia đình danh giá.
Nhà họ Chu từ nhiều năm nay làm nghề buôn trà, mấy chục năm qua buôn bán qua lại giữa Thanh Châu, Phủ Châu và Thương Châu. Nay người đứng đầu gia đình là trưởng tử của trưởng phòng- Chu Long, nhưng ông ta không có con trai nên dự định truyền lại gia nghiệp cho Chu Đình Hạc – con trai trưởng của nhị phòng.
Thận Vương đã tự xưng đế ở Thanh Châu được hai năm, tình hình càng lúc càng phức tạp. Sông Lạc chảy qua Thanh Châu và Thương Châu vốn là một tuyến đường thủy quan trọng, từ phía bắc có thể đến Phủ Châu, Cừ Thành, rồi tiếp tục đi xa hơn đến Mạc Nam, Mạc Bắc.
Đó là tuyến đường thủy buôn trà, nhưng mấy ngày gần đây, tàu thuyền trên sông Lạc không thể ra khỏi Thanh Châu.
Chu Long như ngồi trên chảo lửa, vô cùng lo lắng.
Người khách ngồi đối diện ông ta liền lên tiếng trấn an: “Ông chủ Chu cần gì phải lo lắng, sông Lạc này chắc cũng không thể phong tỏa lâu đâu. Bất luận là bên nào cũng không thể chiếm trọn một con sông mãi mà không thả ra cho đi được.”
Chu Long nhìn người đàn ông mặc áo đen đối diện, lông mày cau chặt: “Cốc huynh à, nhà huynh ở Thanh Châu cũng trồng trà, trà vụ theo mùa, nếu để trà bị cũ, bị ẩm thì một năm vất vả đều thành công cốc cả!”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, tiểu đồng trong nhà bước vào gian nhà phía đông báo tin: “Lão gia, thiếu công tử Đình Hạc đã về rồi!”
Vừa dứt lời, Chu Đình Hạc đã vén rèm bước vào, cúi đầu chào: “Bái kiến đại bá. Đại bá, hôm nay đại bá mới về tới sao ạ?”
Chu Long bước nhanh tới đỡ Chu Đình Hạc đứng dậy, ngắm nghía từ trên xuống dưới, vui mừng nói: “Tốt, tốt, lần này rèn luyện trở về, Đình Hạc cháu ta ngày càng điềm tĩnh hơn rồi!”
Ông ta hơi nghiêng người, giới thiệu người đứng sau lưng với Chu Đình Hạc: “Đây là ông chủ Cốc, thương nhân buôn trà ở Thanh Châu. Ta ở Thanh Châu nhiều lần được Cốc huynh giúp đỡ, sau này hai người cũng phải qua lại thường xuyên đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-122-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Mê Truyện Dịch
Chu Đình Hạc ngước mắt nhìn kỹ người trước mặt, thấy người đó dáng người cao lớn nhưng không quá vạm vỡ mà lại gầy gò, trên khuôn mặt phủ đầy râu rậm.
Anh ta cúi người hành lễ: “Bái kiến ông chủ Cốc.”
Ông chủ Cốc giơ tay ra đỡ anh ta, nói: “Chu thiếu công tử thật lễ phép, Cốc mỗ chỉ là kẻ thô lỗ, khiến công tử chê cười rồi.” Giọng nói của hắn ta mạnh mẽ và trầm ấm.
Chu Đình Hạc đã đi lại nhiều ở Thanh Châu và Thương Châu nhưng chưa từng gặp qua vị thương nhân buôn trà này.
Anh ta mỉm cười hỏi: “Ông chủ Cốc trước đây thường đến Phủ Châu à?”
Ông chủ Cốc lắc đầu, cười lớn: “Trà nhà ta có sai người mang đến Phủ Châu vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên ta đến đây.”
Chu Long cười nói: “Ông chủ Cốc đến được đây quả là một chuyện may mắn!” Ông ta lại quay sang hỏi Chu Đình Hạc: “Nghe nói cháu đã đi lấy tượng Phật ngọc mừng thọ lão phu nhân rồi, dạo gần đây mọi việc có suôn sẻ không? Ta nghe hạ nhân nói hình như có người từ bộ Hộ ở kinh thành đến đây, cháu có gặp ai không?”
Chu Đình Hạc lần lượt trả lời: “Tượng Phật ngọc của lão phu nhân đã lấy về rồi, tiệc thọ hôm nay sẽ dâng lên. Mấy ngày nay cháu bận kiểm kê kho hàng ở Phủ Châu, nhìn chung cũng ổn thỏa. Nghe nói người từ bộ Hộ đến để thực hiện chính sách đo đạc đất đai, không phải chuyện gì lớn. Người đến là Viên ngoại lang mới được thánh chỉ phong năm nay, tên là Vương Tử Bá, con trai của Hữu thị lang bộ Công – Vương Trọng Quang…”
Chu Long gật đầu: “Ta nghe gia nhân nói Vương Tử Bá là người khôn khéo, kín miệng lắm, ta đã biếu tặng lễ vài lần nhưng vẫn không nghe ngóng được gì về quy trình thu thuế theo mẫu đất… Theo luật cũ, thương nhân không có đất thì không phải lao dịch, cũng không phải chịu thu thuế.”
Chu Đình Hạc chau mày, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nghe ý tứ trong lời của Vương viên ngoại thì hình như là muốn tách biệt giữa nông dân và thương nhân, nhưng không rõ sẽ tách như thế nào.”
Chu Long nghe vậy, ngừng một chút, rồi quyết tâm nói: “Ngày mai cháu cùng ta đến bái kiến Cố Tri phủ, xem ông ta nói sao!”
Chu Đình Hạc khựng lại trong chốc lát, rồi từ từ gật đầu: “Vâng, cháu sẽ đi cùng đại bá.” Nhưng câu Cố Nghi đang ở Phủ Châu thì anh ta lại không nói ra.