Đào Giáp ngẩn người: “Xuất cung? Tiệp dư say rồi, nô tì không xuất cung, nô tì đưa Tiệp dư về Hà Lạc điện.”
Đào Giáp vừa dìu Cố Nghi bước ra khỏi tiền sảnh Bảo Hoa điện, vòng qua cửa hình vòm rồi cùng nhau đi về phía Hà Lạc điện.
Hai bên hành lang, tường đỏ cao ngất, những viên gạch xanh dưới chân đã phủ một lớp tuyết mịn dày.
Cố Nghi giẫm lên tuyết, lạnh đến mức dậm chân vài cái.
Cô bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời. Những bông tuyết trắng bay lả tả khắp bầu trời rồi nhẹ nhàng rơi xuống đậu lên mi mắt và trán của nàng, ngưng tụ thành từng giọt nước nhỏ trong suốt.
Cố Nghi không khỏi thở dài: “Đẹp thật đấy…” Cô khẽ cười: “Nhưng… không đẹp bằng tuyết ở Tây Sơn…”
“Thật sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, là tiếng của Tiêu Diễn.
Cố Nghi quay đầu lại thì thấy Tiêu Diễn mặc long bào đen thẫm bước ra từ trong tuyết, nơi chân mày dường như mang theo ý cười.
Cô cúi người hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Tiêu Diễn thấy cô cúi người không vững liền đưa tay đỡ lấy, cúi xuống nhìn đôi giày thêu của cô đã thấm đầy tuyết.
Cố Nghi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Diễn bế ngang lên, sau đó đi về phía Hà Lạc điện.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi đầu óc mơ màng, cho đến khi trở về trong Hà Lạc điện mới ngơ ngác nói: “Tạ ơn bệ hạ.”
Tiêu Diễn quay đầu nhìn Cao Quý và Đào Giáp vẫn còn đứng trong điện, phất tay ra hiệu cho họ lui xuống, sau đó trực tiếp ôm Cố Nghi vào tẩm điện.
Cố Nghi ngồi xuống giường thì thấy Tiêu Diễn cúi người tháo giày cho cô, còn chạm vào đôi chân lạnh như băng của cô.
Cô chớp mắt, kinh ngạc thốt lên: “Bệ hạ còn biết hầu hạ người khác nữa sao?”
Tiêu Diễn nhìn ánh mắt cô long lanh như nước, hai má ửng hồng, cả cổ cũng hơi đỏ lên, quả thật là say lắm rồi.
Hắn tự mình tháo mũ miện rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Nghi, lấy đi lò sưởi treo trên cổ cô, sau đó giúp cô tháo áo choàng. Nhìn thấy cô theo thói quen đưa chân ra, đôi chân được bọc trong đôi tất lụa trắng tinh, nhẹ nhàng đặt lên nắp lò sưởi bằng đồng mạ vàng chạm trổ tinh xảo.
Hắn bật cười: “Không nóng à?”
Cố Nghi lập tức lắc đầu: “Không nóng.”
Sau khi say rượu, các giác quan dường như thực sự trở nên chậm chạp hơn nhiều.
Tiêu Diễn nhẹ nhàng dời chân cô khỏi nắp lò sưởi, nhẹ trách: “Không đúng phép tắc.”
Không ngờ Cố Nghi lúc này lại hừ lạnh một tiếng: “Bệ hạ đến đây làm gì, không phải đã thu ngọc bài của thần thiếp rồi à?”
Tiêu Diễn thấy cô nói năng to gan thì càng thấy thú vị: “Trẫm là vua, trẫm muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-106-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi chớp p mắt, suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy sau này thần thiếp còn được uống canh an thần không? Không có ngọc bài thì có phải không được uống nữa không?”
Tiêu Diễn nghe vậy thì hơi khựng lại, hỏi cô: “Nàng muốn uống canh an thần à?”
Cố Nghi không chút do dự gật đầu: “Muốn uống…” Rồi lại lí nhí nói nhỏ: “Thần thiếp sợ…”
Tiêu Diễn cau mày hỏi: “Sợ gì?”
Cố Nghi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: “Thần thiếp sợ… không an được thần…”
Tiêu Diễn: …
Tại sao hắn lại phải nói chuyện nghiêm túc với một người đang say thế này…
Cố Nghi ngồi cạnh lò sưởi một lát, cảm thấy cả người nóng lên bèn đưa tay muốn tháo dải buộc trước n.g.ự.c để cởi áo khoác ra.
Ánh mắt Tiêu Diễn trở nên tối lại, đưa tay giúp cô tháo dây buộc, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác dày của cô.
Nhưng đột nhiên, Cố Nghi ngừng động tác, kéo chặt cổ áo lót, nói: “Bệ hạ làm gì vậy… thần thiếp không biết múa đâu!”
Tiêu Diễn khẽ cười, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Cố Nghi vừa ngồi xuống là như bị bỏng, vội bật dậy.
Tiêu Diễn mạnh mẽ giữ chặt eo cô, ghé sát tai cô nói: “Khanh khanh không biết múa… trẫm sẽ dạy nàng…”
Cố Nghi: …
*
Giờ Mão chưa đến.
Cố Nghi đang mơ màng ngủ, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua tai. Cô hé mắt ra nhìn thì thấy Tiêu Diễn đã mặc y phục chỉnh tề. Hắn khẽ nói: “Trẫm đi đây…”
Cô ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ gỗ chạm trổ, chỉ thấy bên ngoài vẫn là một màn đen kịt. Vì vậy, Cố Nghi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi cô tỉnh giấc, Đào Giáp đã đứng bên cạnh giường, lên tiếng hỏi: “Tiệp dư tỉnh chưa ạ? Nô tì bảo người mang canh thuốc lên nhé?”
Cố Nghi vì say rượu đêm qua nên đầu còn hơi đau, giọng khàn khàn đáp: “Ừm, mang lên đi.”
Cố Nghi nhận lấy chén thuốc, uống ừng ực. Đào Giáp vui mừng nói: “Bệ hạ không quên Tiệp dư, thật là tốt quá!”
Đợi Cố Nghi uống xong, Đào Giáp cầm lấy chén không rồi nói tiếp: “Sáng sớm nay nô tì đã đi qua cửa của Ti kế ti, thấy mấy vị công công hầu hạ ở ngự tiền đang nhận vài dụng cụ dùng khi xuất hành, giống như lần chuẩn bị đi đến biệt cung Ô Sơn trước đây vậy. Nô tì đoán có phải bệ hạ sắp xuất cung nữa không?”
Tiêu Diễn xuất cung?