Cố Tiệp dư vẫn như cũ, không muốn nói gì cả! Chỉ muốn yên ổn làm một người hóng drama thôi!
Thấy ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía mình, Cố Nghi lo lắng đặt nửa quả quýt đang cầm xuống: “Thưa Thục phi nương nương, Triệu Mỹ nhân thật sự chưa hề nhắc đến chuyện múa Phi Thiên hôm nay với thiếp thân.” Làm ơn đi, đừng kéo tôi vào chuyện này nữa!
Thục phi nhướn mày, nở nụ cười: “Vậy theo Cố muội muội, trong yến tiệc Trung thu vừa rồi, người múa điệu Phi Thiên là Cung Tiệp dư hay là Triệu Mỹ nhân?”
Câu hỏi vừa dứt, ánh mắt của cả Cung Tiệp dư lẫn Triệu Mỹ nhân đều đổ về phía Cố Nghi, như muốn xuyên thấu cô. Cố Nghi tránh ánh mắt của cả hai, cười gượng gạo: “Thiếp thân ngu muội, hôm ấy trong yến tiệc Trung thu ngồi quá xa, thật sự… không nhìn rõ… nên không thể chắc chắn là ai…”
Triệu Uyển nghe vậy thì sững lại, đôi môi hé mở, nhưng không thốt nên lời.
Thục phi thất vọng thở dài: “Nếu đã vậy thì…”
Thấy chuyện sắp trôi qua một cách êm đẹp, trong lòng Cố Nghi lại dấy lên nỗi lo lắng. Cô nhìn thoáng qua Triệu Uyển, thấy cô ấy vẫn không có ý định tự biện bạch.
Không còn cách nào khác! Theo như trong sách, đoạn này lẽ ra là Triệu Uyển tự mình vạch trần sự thật. Nhưng bây giờ, Triệu Uyển dường như chẳng có ý định làm vậy. Để giữ được cốt truyện chính, chỉ còn cách dựa vào cô mà thôi!
Cố Nghi hít một hơi sâu, cố lấy dũng khí rồi nói: “Tuy nhiên… nếu Thục phi nương nương thực sự muốn biết rõ thì thiếp thân có một cách.”
Thục phi nhướng đôi mày liễu lên, đầy vẻ hứng thú: “Cố muội muội có cách gì?”
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Diễn khẽ lướt qua cô.
Cố Nghi cân nhắc một lát, rồi từ tốn mở lời: “Thần thiếp từng nghe cung nhân của Ti chế ti nói rằng, mặc dù bề ngoài của những cọc hoa mai trông giống nhau, nhưng thực ra bên trong lại có khác biệt lớn. Vì ba cọc trong số đó bị dẫm đạp nhiều nhất, nên bên trong là cột đồng, bên ngoài bọc gỗ hoa lê. Người ngoài nhìn không thấy sự khác biệt, nhưng chỉ có người đã từng múa trên cột mới có thể thấy hoa văn đồng được khảm trên đó. Nếu đúng là vũ công hôm ấy thì người đó sẽ có thể nói ra ba cọc gỗ hoa lê nào có hoa văn đồng và biết chính xác hoa văn đó là gì.”
Cô vừa dứt lời, cả khán phòng lập tức rơi vào im lặng.
Cố Nghi cúi đầu xuống, cố giữ cho mình trông khiêm tốn nhất có thể.
Nữ chính à, sau này giàu sang rồi thì đừng quên tôi nhé!
Triệu Uyển trong lòng ngập tràn kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ hoang mang nhìn về phía Cố Nghi. Sao cô… lại biết được điều này? Thật sự là do cung nhân của Ti chế ti kể lại cho cô ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-104-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Còn Cung Tiệp dư vì quá hoảng loạn liền lên tiếng biện minh: “Bệ hạ, yến tiệc Trung thu cũng đã trôi qua mấy tháng rồi, thần thiếp… thần thiếp làm sao có thể nhớ rõ được chứ?”
Vương Tiệp dư đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, cô ta khẽ cười, liền hỏi ngay: “Triệu Mỹ nhân, cô còn nhớ không?”
Triệu Uyển cúi người, dập đầu thưa: “Thần thiếp còn nhớ…” Vừa nãy thấy sắc mặt lạnh nhạt của hoàng đế, cô ấy không dám nói ra sợ làm hắn phật ý, nhưng giờ thì mũi tên đã rời dây, không thể không lên tiếng được.
Cung Tiệp dư đỏ mặt xấu hổ, nắm chặt hai nắm tay lại thành quyền sau tà váy.
Tiện nhân!
Thục phi khẽ cười, quay đầu nhìn hoàng đế rồi nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, điệu múa Phi Thiên vũ lần này quả thật còn đặc sắc hơn cả hôm Trung thu nữa. Bệ hạ thấy thế nào?”
Tiêu Diễn nghe cô ta hỏi nhưng không trả lời, chỉ lạnh lùng quét mắt qua Cung Tiệp dư rồi dừng lại nhìn Triệu Uyển đang quỳ gối.
“Ban giấy bút cho Cung Tiệp dư và Triệu Mỹ nhân, hai người viết lại hoa văn đồng trên cọc hoa mai hôm ấy.” Sau đó, hắn tiếp tục ra lệnh: “Cao Quý, ngươi đích thân đến Ti chế ti hỏi cung nhân phụ trách đẩy cọc hoa mai hôm yến tiệc Trung thu, mang về ngay bản vẽ chi tiết.”
Cao Quý công công lập tức vâng lệnh rời đi.
Mê Truyện Dịch
Việc này do chính Cao Quý xử lý, dù hai người có muốn giở trò cũng không còn cách nào nữa!
Cốt truyện đã trở lại đúng hướng.
Cố Nghi cố gắng thu mình xuống mức thấp nhất có thể, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy oán hận của Cung Tiệp dư.
Hào quang nữ chính, mấy người không thể nào đánh bại được đâu.
Cô lại nhấc lên nửa trái quýt đang ăn dở, nhưng bên tai đột nhiên nghe giọng Tiêu Diễn từ tốn vang lên: “Cố Tiệp dư, đến cả cả chi tiết nhỏ như cọc hoa mai này mà nàng cũng có thể nắm rõ, vậy trong cung còn có chuyện gì có thể qua được mắt nàng nữa đây?”
Lại châm chọc mình nữa rồi! Cố Nghi cúi đầu trả lời: “Thần thiếp chỉ tình cờ nghe thấy thôi, bệ hạ quá khen!”
Tiêu Diễn chuyển ánh nhìn, trong lòng lại cảm thấy bực bội. Hắn không thích việc Cố Nghi học theo những mưu mô đấu đá trong hậu cung, càng không thích việc cô luôn bênh vực Triệu Mỹ nhân. Cứ như thể cô đang cố tình đưa Triệu Uyển lên vị trí cao hơn. Hắn có thể làm như thế, nhưng Cố Nghi thì không được.