Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 103: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:47:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tiệp dư đảo mắt, tỏ vẻ khinh miệt.

Cố Nghi nhìn theo ánh mắt của cô ta, cũng thấy Cung Tiệp dư, trong lòng không khỏi thở dài. Hôm nay Cung Tiệp dư e rằng sẽ gặp xui xẻo… Thôi thì thắp cho cô ta một ngọn nến vậy.

Tiếng nhạc đột nhiên đồng loạt vang lên, vũ cơ trong trang phục lụa xanh xoay mình tiến vào sân khấu. Hoàng đế ngồi trên bậc ngọc cao nhìn đám vũ cơ phía trước đang nhảy múa uyển chuyển. Một lát sau, nhịp trống vui tươi bất ngờ thay đổi.

Giai điệu chuyển thành nhịp điệu mạnh mẽ, thăng trầm lúc nhanh lúc chậm, khéo léo uyển chuyển. Những bánh xe màu đỏ nâng đỡ mười hai cọc gỗ từ từ được cung nhân đẩy vào Bảo Hoa điện.

Trên nền gạch xanh trong điện, mười hai cọc gỗ cao ba thước dựng thẳng, thân cọc khắc họa hình cành mai đỏ uốn lượn.

Cọc hoa mai… Đây chẳng phải là điệu múa Phi Thiên từng thấy ở yến tiệc Trung thu trước đây sao?

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt đều đổ dồn về phía Cung Tiệp dư – người đang ngồi trong điện với vẻ mặt cứng đờ. Ngày đó, Cung Tiệp dư đã nhờ một điệu múa mà được phong thưởng, hôm nay… chẳng lẽ không phải cô ta sẽ múa Phi Thiên sao?

Ai… còn có thể múa điệu múa Phi Thiên nữa?

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi chăm chú nhìn cánh cửa sơn đỏ của Bảo Hoa điện, thấy một bóng dáng xinh đẹp chầm chậm bước vào.

Cô ấy đến rồi, cô ấy đến rồi, nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện để vả mặt rồi…

Triệu Uyển khoác lên mình bộ xiêm y rực rỡ, eo thon như cành liễu, tà váy tung bay lấp lánh. Cô ấy khẽ nhón chân nhẹ nhàng nhảy lên những cọc gỗ, nhảy múa uyển chuyển tựa như tiên nữ đang bay lên trời.

Cung Tiệp dư nắm chặt khăn thêu, gương mặt vẫn không dám tin vào mắt mình. Những người khác thì đều không rời mắt khỏi Triệu Mỹ nhân đang biểu diễn giữa sảnh.

Khi tiếng nhạc dừng lại, cả phòng lặng thinh, như thể vẫn còn chìm đắm trong điệu múa phi thiên rực rỡ vừa rồi, không thể thoát ra được.

Triệu Uyển nhẹ nhàng đáp xuống đất, cúi người hành lễ: “Triệu Uyển tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ Vạn Thọ vô cương.” Giọng cô ấy run run, hơi thở vẫn chưa kịp ổn định.

Dưới mũ miện cùng với chuỗi ngọc rủ, Tiêu Diễn lộ ra vẻ thích thú: “Điệu múa phi thiên của nàng thật tuyệt … nhưng trẫm cảm thấy vô cùng quen thuộc, không biết là vì lý do gì đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-103-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Vừa dứt lời, Cung Tiệp dư đã nhanh chóng lên tiếng: “Bệ hạ thật sự đã quên rồi sao? Thần thiếp cũng đã múa điệu này trong yến tiệc Trung thu. Bệ hạ còn ban thưởng cho thần thiếp bánh trung thu nữa mà…”

Tiêu Diễn như thể thật sự không nhớ: “Vậy à?”

Vương Tiệp dư thấy sự hoảng hốt hiện lên trên gương mặt Cung Tiệp dư, trong lòng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Đúng là một màn “treo đầu dê bán thịt chó” thật tinh vi!

Cô ta cầm khăn lụa khẽ cười: “Bệ hạ anh minh… Điệu múa của Triệu Mỹ nhân, thần thiếp cũng thấy rất quen, không chỉ động tác quen thuộc, mà ngay cả dáng người cũng quen thuộc…” Vương Tiệp dư giả vờ kinh ngạc, hít một hơi khí lạnh rồi quay sang nhìn Cung Tiệp dư: “Cung tỷ tỷ, chẳng lẽ trong buổi yến tiệc Trung thu hôm ấy, người múa điệu múa đó cũng chính là Triệu Mỹ nhân sao…”

Tiện nhân!

Cung Tiệp dư cười nói: “Vương muội muội, những lời vô căn cứ như vậy, chẳng lẽ là do đã uống nhiều rượu Đào Hoa Túy rồi chăng?”

Vẫn còn giả bộ! Vương Tiệp dư thấy nụ cười trên gương mặt cô ta, liền quay sang hỏi Triệu Uyển, người vẫn đang quỳ dưới đất: “Triệu Mỹ nhân, cô nghĩ sao? Hôm nay mọi người trong Bảo Hoa điện đều có thể làm chứng cho cô.”

Triệu Uyển quỳ trên đất, mặt đỏ như hoa đào, đôi má thoáng phiếm hồng. Cô ấy cắn nhẹ môi, lộ ra vẻ ngập ngừng, nhưng không trả lời, chỉ còn lại sự im lặng. nhưng lúc này, im lặng lại có sức mạnh hơn cả lời nói.

Cung Tiệp dư nhíu mày, định lên tiếng thì bỗng nghe thấy Đức phi ở vị trí cao hơn cất lời: “Sao thế? Hôm nay là ngày Vạn Thọ của bệ hạ, sao lại phải bày ra mấy màn đấu đá như vậy? Nếu Triệu Mỹ nhân đã không muốn nói thì thôi đi.” Cô ta quay sang nhìn hoàng đế, nở nụ cười ngọt ngào: “Bệ hạ nghĩ sao? Phía sau vẫn còn nhiều tiết mục khác nữa mà…”

Lời của Đức phi vừa dứt, Cung Tiệp dư âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong cung này, hẳn sẽ không ai dám trái ý Đức phi. Cô ta ngước mắt nhìn, thấy hoàng đế cũng có vẻ không mấy quan tâm. Vậy là chuyện này có lẽ sẽ trôi qua êm đềm…

“Liễu tỷ tỷ nói như vậy thì không đúng rồi…”

Đức phi nghe thấy vậy, giật mình, quay đầu nhìn lại. Người lên tiếng lại chính là Thục phi, người luôn ít khi tranh giành ánh mắt của mọi người.

Thục phi khẽ cười rồi nói tiếp: “Triệu Mỹ nhân có phải thay Cung Tiệp dư múa trong yến tiệc Trung thu hay không, cô ấy không muốn nói, nhưng mọi người ở đây đều đã tận mắt chứng kiến. Là đúng hay là sai, chẳng lẽ lại không phân biệt được?”

Ánh mắt cô ta nhẹ nhàng chuyển động, dừng lại một chút trên Triệu Uyển, rồi bất ngờ nhìn về phía Cố Nghi: “Triệu Mỹ nhân ở tại Hà Lạc điện, càng thêm thân thiết với Cố Tiệp dư như chị em, chuyện này không giống lời người ta đồn đại, chưa chắc là không nói với Cố tiệp dư…” Cô ta khẽ cười: “Cố Tiệp dư nói xem?”

Loading...