Giọng hắn mang ý cười: “Bình thân.”
Cố Nghi nhạy bén cảm nhận được rằng tâm trạng của Tiêu Diễn hôm nay dường như rất tốt! Dù sao cũng là sinh thần của hắn. Cô cười nhẹ: “Bệ hạ đến để nhận quà sao, thần thiếp khổ tâm nhiều ngày, cuối cùng cũng viết xong kịp trong hôm nay!”
Tiêu Diễn vén áo ngồi xuống chiếc ghế tựa giữa sảnh mà Cố Nghi thường thích ngồi: “Ồ, đem đến cho trẫm xem nào.”
“Thần thiếp tuân lệnh.” Cố Nghi bưng chiếc hộp gấm đến như dâng báu vật: “Mời bệ hạ xem.”
Tiêu Diễn nhận lấy, mở nắp hộp ra, nhìn thấy một cuốn sách, trên bìa có viết ba chữ lớn “Sách chân ngôn”.
Lại đang bày trò gì đây.
Hắn nhướng mày hỏi: “Sách chân ngôn, ba chữ này có ý nghĩa gì?”
Cố Nghi khẽ ho nhẹ: “Thần thiếp thuở nhỏ từng nghe một câu chuyện thú vị từ vùng quê, nói rằng ở phía tây của Tây Vực có một người biên soạn ra cuốn sách chân ngôn này. Nếu người nào cầm sách trong tay, trong lòng có điều nghi vấn, chỉ cần thành tâm thỉnh hỏi, sau đó lật mở cuốn sách ra, dòng chú thích trên trang sách đó chính là lời giải đáp cho câu hỏi đó.”
Tiêu Diễn cười khẽ: “Mấy câu chuyện dân gian của Cố Tiệp dư thực sự nhiều nhỉ…”
Cố Nghi cười hì hì: “Bệ hạ hay là thử một lần xem, bệ hạ sẽ biết có đúng không ngay ấy mà.”
Tiêu Diễn lấy cuốn sách ra, hỏi: “Năm nay mùa đông có xảy ra thiên tai về tuyết không?”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi nghe hắn đặt câu hỏi, hồi hộp nhìn ngón tay dài của Tiêu Diễn lật qua các trang sách, dừng lại ở một trang. Cô rướn cổ, hỏi: “Bệ hạ, trên đó viết gì vậy?”
Khóe miệng Tiêu Diễn khẽ cong lên: “Gió lốc không kéo dài quá buổi sáng, tuyết rơi dữ dội không kéo dài quá một ngày.”
Cố Nghi cười nói: “Bệ hạ xem, chuẩn xác thật đấy!” Cô cảm thấy mình thật may mắn!
Tiêu Diễn bật cười: “Cố Nghi, chẳng lẽ cả cuốn sách này toàn là những lời ca ngợi, tâng bốc thôi sao?” Nói xong, hắn định lật tiếp cuốn sách.
Cố Nghi bị nói trúng nhưng vẫn không hề hoảng hốt, chỉ vội vã đưa tay giữ tay hắn lại: “Bệ hạ, đây là sách chân ngôn, phải khi trong lòng thực sự có nghi vấn mới có thể lật xem được. Nếu bình thường tùy ý lật thì không chuẩn đâu!” “Canh gà” cần phải uống vào lúc thích hợp mới có tác dụng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-102-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn thấy cô nói đầy nghiêm túc, càng cảm thấy buồn cười hơn: “Được thôi… Vì đây là tấm lòng của Cố Tiệp dư, trẫm đành nhận vậy.”
Còn Cao Quý công công mặt không chút biểu cảm đứng cạnh theo dõi toàn bộ quá trình, trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng: Đúng là một người dám nói, một người dám tin! Cố Tiệp dư mới thực sự là người đứng đầu trong triều về tài nịnh hót! Đến cả ta cũng không theo kịp!
Vào đúng giờ Dậu, hoàng đế tổ chức tiệc Vạn Thọ tại Bảo Hoa điện.
Vì mùa đông sương lạnh nên bốn góc trong điện đều đặt lò sưởi, cung nhân bày những trái quýt bên cạnh lò, hương thơm ngọt ngào của quýt lan tỏa khắp phòng.
Cố Nghi ngồi ở một góc phía tây, gần lò hương kỳ lân bằng ngọc bích nhất. Lục cung đều biết ngọc bài của Cố Tiệp dư ở Hà Lạc điện đã bị Kính sự phòng thu hồi, ánh mắt của mọi người khi lướt qua cô, người thì ẩn chứa sự thương hại, người lại giễu cợt, còn có người lại thờ ơ, chẳng buồn để ý đến.
Dù từng được sủng ái thì thế nào chứ, không được thị tẩm, không thể có con, nhan sắc dễ tàn phai, mỹ nhân khi tuổi xế chiều mới thật sự là khổ ải.
Tuy vậy, bản thân Cố Nghi dường như hoàn toàn không nhận ra, tay cầm một trái quýt chăm chú nhìn về phía Thục phi nương nương ngồi cao hơn cô một chút.
Trên mặt Thục phi trét lớp phấn dày khiến làn da trắng thêm phần nhợt nhạt. Dù cố gắng giữ nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt cô ta vẫn lộ vài phần bất lực. Dù sao thì Tề Hoắc cũng bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm, nhà họ Tề chẳng mấy vẻ vang.
Đức phi ngồi bên cạnh Thục phi, sắc mặt càng thêm hồng hào, trông có vẻ đắc ý hơn bao giờ hết.
Cố Nghi nâng chén, uống một ngụm trà nóng, ánh mắt chuyển sang Vương Tiệp dư ngồi gần đó. Từ lần Vương Tiệp dư đến thăm cô ở Hà Lạc điện, hai người chưa hề gặp lại.
Vương Tiệp dư chủ động lên tiếng chào hỏi: “Nghe nói đường đệ của ta, Vương Tử Bá vì chuyện thu bạc theo mẫu ruộng mà dạo trước đã đi đến Phủ Châu, không biết Cố Tiệp dư có nghe tin gì không?”
Cố Nghi lắc đầu, thành thật đáp: “Chưa từng nghe, gia đình rất ít khi gửi thư qua lại, nên muội cũng không rõ.”
Quả thực nhà họ Cố chưa bao giờ gửi thư cho cô, không biết là vì vấn đề chức tước hay do tính cách thận trọng nữa.
Vương Tiệp dư khẽ gật đầu: “Nghe nói Phủ Châu dường như ấm hơn Kinh thành một chút, mới tháng mười một mà mùa đông đã lạnh như thế này rồi.”
Cố Nghi cũng gật đầu: “Đúng là vậy, mỗi ngày khi ngủ muội đều phải ôm túi sưởi.”
Vương Tiệp dư mỉm cười, sau đó hướng ánh mắt về phía Cung Tiệp dư ở bên kia. Cô ta mặc một chiếc váy mới màu xám chuột điểm hoa mẫu đơn, trang điểm lộng lẫy.