Liễu Phóng, Tề Nhược Đường cùng các lão thần không chỉ tự mình dâng sớ, mà còn chỉ thị cho các tổng đốc, tuần phủ thân tín của họ dâng tấu lên hoàng đế, đều là nói về mấy chuyện quốc gia đại sự.
Đức phi Liễu thị và Thục phi Tề thị đều là những ứng cử viên nổi bật cho ngôi vị hoàng hậu.
Tuy nhiên, cũng có các văn thần dâng sớ đề nghị một người khác làm hoàng hậu.
Ngày hai tháng mười một, bốn ngày trước lễ Vạn Thọ, “có kẻ” nặc danh tố cáo Hữu thị lang bộ Lại – Tề Hoắc tội tham ô, nhận đất đai và tài sản trái phép. Tài sản của ông ta trải rộng khắp các địa phương, đều là “quà tặng” của các quan lại địa phương tặng cho Tề Hoắc khi trong các kỳ thi khảo mãn, còn có khế ước đất đai và thư từ riêng của Tề Hoắc làm bằng chứng.
Cả triều đình đều kinh ngạc, điều khiến họ kinh ngạc không phải vì sự phong phú của “quà tặng” này, mà là vì Tề Hoắc chính là con trai út của Tề Nhược Đường, hoàng đế rõ ràng đang muốn xử lý gia tộc họ Tề.
Tề Hoắc mặc triều phục tam phẩm, bỏ mũ cúi lạy dưới bậc ngọc của đại điện, viện cớ rằng hạ nhân trong nhà bị lừa dối đã lén lút nhận những tài sản này sau lưng ông ta.
Cung Chính Hải dẫn đầu bè đảng mới chỉ trích dữ dội, nói rằng lời nói và hành động của ông ta không nhất quán, khó mà biện minh được.
Trên triều, hai phe tranh cãi gay gắt, kéo dài suốt ba ngày.
Một ngày trước lễ Vạn Thọ, Tiêu Diễn lấy lý do lễ Vạn Thọ nên bãi triều năm ngày, ra lệnh cho Tề Hoắc đình chức, đóng cửa tự kiểm điểm để chỉnh đốn lại lòng trung.
*
Trong Hà Lạc điện, Cố Tiệp dư vẫn còn ôm chân Phật, đang vội vã cầm bút viết viết vẽ vẽ gì đó.
Đào Giáp nhìn cuốn sách dày cộp trong tay cô, do dự hỏi: “Tiệp dư thực sự định dâng cuốn sách này lên hoàng thượng để chúc mừng lễ Vạn Thọ sao ạ?”
Cố Tiệp dư gật đầu: “Đúng vậy, ta không giỏi nữ công gia chánh, cũng không biết gảy đàn nên phải tìm cách khác. Cuốn sách chân ngôn này là tâm ý của ta.” Là bát canh tâm hồn mà ta dành cho Tiêu Chó.
Đào Giáp nghiêng đầu hỏi: “Nô tì không hiểu. Dù người không biểu diễn, nhưng thêu một chiếc túi thơm để hoàng thượng có thể đeo bên mình thường xuyên thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Cố Tiệp dư lắc đầu: “Tài thêu của ta không ra gì cả!” Tài thêu kém cỏi này còn được Tiêu Diễn đóng dấu xác nhận mà: “Hơn nữa, đồ của hoàng thượng đều được Ti chế ti, Ti sức ti, Ti bảo ti chế tác tinh xảo, chiếc túi thơm ta thêu thì thôi khỏi cần phải đem ra làm trò cười nữa…”
Nói xong, cô hạ nét bút cuối cùng, nhẹ nhàng thổi khô mực chưa ráo.
Đào Giáp ghé lại gần nhìn kỹ cuốn “sách chân ngôn” của cô, thấy trên trang giấy trắng tinh, cô chỉ viết bốn chữ lớn “được như ý muốn”.
Đào Giáp lại càng không hiểu.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-101-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
*
Sau khi Tiêu Diễn bãi triều liền trở về Thiên Lộc các để thay triều phục, nghỉ ngơi đôi chút.
Cao Quý công công cúi người, đưa khay chứa cuộn tấu chương lên trước: “Tiệc tối lễ Vạn Thọ đêm nay, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi, bệ hạ có muốn xem qua không ạ?”
Tiêu Diễn nhận cuộn tấu chương xem qua một lượt, trong đó chỉ ghi chép các danh sách khách mời, thứ tự chỗ ngồi, món ăn và chương trình biểu diễn tài nghệ hôm nay.
Cao Quý thấy Tiêu Diễn hơi nhíu mày, trong lòng lập tức căng thẳng, quả nhiên liền nghe thấy hắn hỏi: “Người biểu diễn tài nghệ hôm nay, bên phía Hà Lạc điện chỉ báo mỗi Triệu Mỹ nhân thôi sao?”
Cao Quý thầm nghĩ, bệ hạ muốn hỏi về Cố Tiệp dư thì cứ hỏi thẳng đi!
Nhưng trên mặt cười híp mắt: “Bẩm hoàng thượng, đúng vậy! Cố Tiệp dư bị thương ở chân, nhảy múa không tiện. Cô ấy còn nói bản thân không có tài nghệ gì, chỉ có thể tự tay làm một món quà để dâng lên hoàng thượng.”
Nghe vậy, nét mặt Tiêu Diễn dịu lại đôi chút, đáp “Ừ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Thế… món quà đó là gì? Đưa lên đây.”
Cao Quý khó xử nói: “Cố Tiệp dư nói món quà này phải do tự tay mình giải thích với hoàng thượng cách sử dụng, nên chưa gửi lên trước.”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng, đôi mày giãn ra, nói: “Nếu vậy, trẫm đành phải tự mình đến xem qua trước.”
Cao Quý kính cẩn đáp: “Vâng.”
Nhưng trong lòng ông ta đang âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Cố Tiệp dư ở Hà Lạc điện.
Bái phục!
Tại Hà Lạc điện, Cố Nghi nghe thấy cung nhân hô: “Hoàng thượng giá đáo.”
Cô vội vã đem “Sách chân ngôn” cất vào một chiếc hộp gấm làm từ gỗ hoa lê.
Không ngờ Tiêu Diễn lại đến nhanh như vậy!
Cô nhanh chóng bước tới cửa điện, thấy Tiêu Diễn đã bước vào, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp xin chúc bệ hạ kim an, chúc mừng sinh thần bệ hạ!”
Tiêu Diễn nhìn thấy hôm nay cô trang điểm rực rỡ, khoác lên mình chiếc váy dài thướt tha, đầu cài trâm hoa, đeo trâm tua rua bằng ngọc bích, ba viên ngọc trai nhẹ nhàng đung đưa.