Đức Phi nhìn thấy Triệu Uyển, khuôn mặt vốn tươi cười liền trở nên lạnh lùng.
Triệu Uyển trong lòng khẽ run, vội vàng cúi người hành lễ: “Thỉnh an Đức Phi nương nương.”
Đức Phi im lặng nhìn cô ấy quỳ gối hành lễ, đợi một lúc lâu mới nói: “Triệu Mỹ nhân không cần đa lễ, đứng lên đi.”
Triệu Uyển kính cẩn đứng dậy.
Đức Phi thấy khuôn mặt cô ấy dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn tươi tắn như hoa sen trong nước, trong lòng càng thêm ghen ghét.
“Triệu Mỹ nhân quả thật như bệ hạ nói, sắc đẹp tuyệt trần, từ trong tuyết bước ra lại càng khiến người ta phải động lòng.”
Triệu Uyển nghe ra được sự châm biếm trong lời nói của Đức Phi, chỉ có thể cúi đầu nói: “Nương nương quá khen.”
Đức Phi khẽ cười khinh thường: “Trên người Cố Tiệp dư để lại vết sẹo, sau này không thể hầu hạ nữa, theo bổn cung thấy thì vinh sủng sau này chắc chắn sẽ thuộc về Triệu Mỹ nhân rồi.”
Triệu Uyển vội vàng cúi người: “Nương nương nghĩ nhiều rồi, thiếp thân… thiếp thân không hề có lòng tranh sủng.”
Đức Phi cười khinh thường: “Ngươi đã vào cung, sao có thể nói không có lòng tranh sủng được…” Cô ta nhìn quanh một lượt rồi nói: “Trước mặt bổn cung mà dám nói dối không biết ngượng. Người đâu, tát miệng cho ta.”
Đông Thảo nghe lệnh bước tới, giáng một cái tát mạnh vào mặt Triệu Uyển.
Gò má trắng nõn của cô ấy ngay lập tức hiện lên vết đỏ.
Tú Hà sợ hãi quỳ xuống trong tuyết, dập đầu nói: “Xin Đức Phi nương nương tha cho Mỹ nhân!”
Đức Phi thấy Triệu Uyển đã chịu một cái tát, cơn giận cũng nguôi bớt: “Sau này ngươi phải khôn ngoan hơn, nếu đã nói dối thì đừng để bổn cung nghe thấy nữa.” Cô ta quay sang đám cung nữ theo hầu, nói: “Bổn cung mệt rồi, về Lạc Anh cung thôi.”
Sau khi Đức Phi rời đi, Tú Hà mới vội vàng từ trên nền tuyết đứng dậy, lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau gò má cho Triệu Uyển: “Mỹ nhân có đau không? Để nô tì đến Thái Y viện lấy thuốc trị thương nhé?”
Triệu Uyển gạt tay cô ấy ra: “Không đau, chúng ta đi đến Ti Chế Ti thôi.”
Mê Truyện Dịch
Tú Hà tròn mắt ngạc nhiên: “Mỹ nhân không về nghỉ ngơi ạ?”
Triệu Uyển lắc đầu, lễ Vạn Thọ, cô ấy nhất định phải thật sự giành được ân sủng của hoàng thượng thì mới có thể đứng vững trong hậu cung. Nếu không thì chỉ như mang cái danh hão, sớm muộn cũng sẽ trở thành bia ngắm cho người khác.
Hai người men theo con đường nhỏ trong cung đi về phía Ti Chế Ti, đúng lúc gặp ba bốn thị vệ tuần tra đang đi tới.
Tề Sấm liếc mắt liền nhận ra Triệu Uyển, trên má trái của cô ấy vẫn còn dấu vết đỏ nhạt do cái tát gây ra.
Triệu Uyển cũng nhìn thấy Tề Sấm, ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, Triệu Uyển lên tiếng gọi: “Tề Đô thống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-100-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tề Sấm sững người một lúc, rồi dừng bước. Thị vệ bên cạnh anh ta liếc nhìn, nhưng không dừng lại mà tiếp tục bước đi.
Tề Sấm chắp tay: “Thỉnh an Triệu Mỹ nhân.”
Triệu Uyển nhẹ giọng nói: “Tề Đô thống không cần đa lễ.”
Tề Sấm đứng thẳng người: “Triệu Mỹ nhân có gì dặn dò?”
Triệu Uyển cười nhạt: “Không có gì, chỉ là thoáng thấy Đô thống, nhận ra là người quen nên không kìm được buột miệng gọi mà thôi.”
Tề Sấm hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua má cô ấy, lộ vẻ không nỡ: “Triệu Mỹ nhân bị thương nhẹ, vẫn nên cẩn thận bôi thuốc thì hơn…”
Triệu Uyển nghe vậy, nhẹ nhàng chạm vào má mình: “Ta biết rồi.”
Tề Sấm nói xong, định xoay người rời đi, nhưng Triệu Uyển lại lên tiếng hỏi: “Tề Đô thống có biết tên cướp hôm đó bắt giữ Cố Tiệp dư đã bị tiêu diệt hay chưa?”
Tề Sấm: “Vi thần không biết.”
Triệu Uyển cười nhạt: “Nếu vậy thì không giữ chân Đô thống lại nữa…”
Đợi đến khi Tề Sấm đi xa, Tú Hà – người đi theo sau Triệu Uyển, lén nhìn lại bóng lưng của Tề Đô thống. Vừa rồi nhìn tình cảnh giữa Đô thống và Mỹ nhân, có vẻ như là quen biết, nhưng lại có chút xa lạ.
Tú Hà chỉ có thể giữ những thắc mắc trong lòng, từng bước theo sát Triệu Uyển đi về phía Ti Chế Ti.
Đến chỗ Ti Chế Ti, nghe lời dặn dò của Triệu Mỹ nhân, Tú Hà mới biết cô ấy muốn làm mấy cọc gỗ cao ba thước, làm hẳn mười hai cây, mỗi cây đều phải khắc cành hoa mai đỏ.
Triệu Mỹ nhân hiện nay đang được hoàng thượng sủng ái, Ti Chế Ti rất nhanh đã nhận nhiệm vụ này.
Tú Hà hỏi: “Mỹ Nhân dùng cọc hoa mai vào dịp lễ Vạn Thọ sao ạ? Người muốn biểu diễn tiết mục gì thế ạ?”
Triệu Uyển gật đầu: “Tất nhiên là để bay lên trời cao rồi.”
Cô ấy muốn để A Diễn biết, người nhảy điệu Phi Thiên trong yến tiệc Trung Thu hôm đó chính là cô ấy.
*
Sắp đến lễ Vạn Thọ, không chỉ các phi tần trong hậu cung âm thầm ganh đua mà triều đình cũng nhân dịp này tâng bốc, nịnh nọt hoặc là thẳng thắn dâng sớ khuyên can để mưu cầu danh tiếng.
Những tấu chương dâng lên hoàng đế xuất hiện không ít, điều được đề cập nhiều nhất chính là việc ngôi vị hoàng hậu vẫn còn trống, hoàng đế vẫn chưa có người nối dõi.