AI CÓ THỂ LÀM THẾ THÂN GIỎI NHƯ TA? - 8

Cập nhật lúc: 2025-09-10 12:24:50
Lượt xem: 5,064

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta , rốt cuộc phụ là vì đường quan quá nhỏ, nên khiến Hoàng thượng mang lòng áy náy mà ban thưởng;

 

Hay là vị Quý phi nơi cung sâu , vì thấy mẫu vị trí “phu nhân Tống gia” mà sinh lòng bất mãn.

 

Có lẽ — cả hai đều .

 

Bao năm qua, để sống tiếp, giả vờ như chẳng gì.

 

Yên lặng sống trong hậu viện, hoặc khúm núm lấy lòng Quý phi.

 

Ta nhẫn nhịn hết năm qua năm khác, vẫn luôn tự nhủ:

 

Sắp … sắp

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

16

 

“Nàng , nếu Lục hoàng t.ử đăng cơ, mỗi năm nàng sẽ bỏ ngàn lượng bạc để nuôi binh?”

 

Phó Vọng Chi còn bày vẻ chán ghét như nữa, chắc vì lên giường với nên đổi thái độ, lúc chỉ dịu dàng xoa đầu , ánh mắt như đang một đứa trẻ đầu óc tỉnh táo.

 

“Đứa ngốc , dám mơ giấc mộng lớn đến thế?”

 

“Đừng mơ nữa, ngoan, ngủ . Ta cung đây.”

 

Ta ngay là tin, tức giận bật dậy.

 

“Ngoại tổ phụ là Lâu Tiêu – nhất đại thương buôn muối trong thiên hạ.”

 

Động tác mặc y phục của Phó Vọng Chi chợt khựng .

 

Từ xưa đến nay, thương nhân luôn xem thường, ít ai thể gả nhà quan.

 

Phụ năm xưa sợ chê , nên ngoài chỉ mẫu là một thôn nữ, trong kinh thành ai rằng mẫu chính là con gái duy nhất của Lâu Tiêu – trùm muối lừng danh.

 

“Nàng thì cứ , tin.”

 

Biết mà, chắc chắn tin.

 

Ta cúi , gõ ngăn bí mật giường, lấy một xấp khế ước cửa hàng.

 

“Bổng lộc phụ bao nhiêu, trong lòng ngài rõ hơn ai hết. Mà một nửa thương hội lớn nhất kinh thành hiện đang tên . Bao năm qua, lén lút thu mua những cửa hàng ăn nên , tuy nhiều, nhưng đủ để sống mấy đời cũng hết.”

 

Phó Vọng Chi trừng to mắt đống khế ước, khí chất thoát tục gì đó bay sạch.

Hắn lật từng tờ từng tờ, vẻ mặt kinh ngạc:

 

“Tiệm ngọc khí cũng là của nàng?”

 

Ta gật đầu.

 

“Mấy món cổ vật Giang Liên tặng ngài, đều xuất từ cửa hàng của . Không ít món còn vận chuyển từ hải ngoại, nếu hạm đội lớn, bảo nguyên vẹn đưa về kinh thành?”

 

Tổ phụ chỉ là thương nhân buôn muối, tay còn một đội thuyền hàng hải ngoại. Nếu năm mẫu xuất giá, biển động dữ dội, tổ phụ t.ử nạn, thì mẫu cũng chịu bao uất ức như .

 

Hiện tại, tuy đến tuổi thừa kế chính thức, nhưng những lợi ích từ sản nghiệp, vẫn thể tạm thời nắm giữ.

 

Phó Vọng Chi lúc gần như tin đến tám phần, quyến luyến trả sấp giấy tờ, hỏi:

 

“Vậy tương ứng, nàng gì?”

 

“Ta ngài hứa với : Ngày nếu phụ xử trảm, ngàinhất định giữ mạng cho .”

 

Phó Vọng Chi bật :

 

“Sao nàng c.h.é.m là phụ nàng? Nếu Nhị hoàng t.ử đăng cơ, kẻ c.h.ế.t hẳn chứ.”

 

Ta nhớ đến câu chuyện năm xưa mẫu kể, khẽ lắc đầu.

 

Có những chuyện, thật từ lâu … kết cục định sẵn.

 

17

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-co-the-lam-the-than-gioi-nhu-ta/8.html.]

 

Từ khi nếm mùi vị nữ sắc, Phó Vọng Chi cứ cách vài ba hôm lẻn viện lúc nửa đêm.

 

“Nghe Hoàng thượng sắp qua khỏi , phụ dạo đến nhà cũng chẳng về, thế mà ngài còn rảnh rỗi tới cái chuyện … Ưm…”

 

Phó Vọng Chi thản nhiên , tay hề dừng .

 

“Ta với phụ nàng giống ?”

 

“Ta đây là một thanh niên khí huyết bừng bừng, thích chuyện thì gì sai?”

 

Ta trợn trắng mắt. Phó Vọng Chi đè lên.

 

Phải thừa nhận — mấy lẻn viện , tiến bộ ít.

 

Trước , ngay cả hôn cũng , là gặm với cắn.

 

Thế mà giờ… hôn sâu cơ đấy.

 

“Đừng hôn nữa… thở nổi…”

 

“Không thở nổi thì đừng giãy… đừng giãy nữa…”

 

Cứ quấn quýt đến nửa đêm, cửa sổ đột nhiên đập mạnh.

 

Có một cái bóng đen ẩn trong bóng tối, ép giọng thấp xuống gọi Phó Vọng Chi:

 

“Chủ tử, xin đừng ‘vui chơi’ nữa… trong phủ xảy chuyện , chính viện cháy!”

 

 

18

 

Tể phủ quả thật cháy.

 

Phó Vọng Chi chắp tay lưng, một vòng quanh đống tro tàn, cuối cùng khẳng định chắc nịch:

“Là Tống Ngự sử .”

 

Thế là, xoay một cái, chẳng buồn về nhà nữa, trực tiếp đến thẳng phủ nhà .

 

Lúc đó, phụ đang trong thư phòng trò chuyện với Tạ Trường An, còn kịp uống, thì hai tên tùy tùng phủ Tể tướng đạp tung cửa thư phòng, Phó Vọng Chi nghênh ngang bước .

 

Hắn thẳng đến bên phụ , đẩy vai một cái:

“Ngươi dậy .”

 

Phụ chẳng hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn sang một bên, chỉ thấy Phó Vọng Chi phịch xuống ngay chỗ đó.

 

...

 

“Tể tướng đến đây chuyện gì?” – Phụ hỏi.

 

“Nhà cháy .”

 

Phụ nhạt:

“Ta nhắc Tể tướng từ sớm, chớ việc thất đức, chớ việc thất đức… Giờ gặp báo ứng chăng?”

 

Phó Vọng Chi cầm lấy chén của phụ , thổi nhẹ, uống một ngụm nhíu mày:

“Trà gì mà dở thế, giống hệt cái miệng của Tống đại nhân.”

 

Sắc mặt phụ lập tức sa sầm.

 

“Trà đó vốn pha cho Tể tướng uống.” – Phụ gằn giọng, “Nhà cháy thì về mà sửa sang, chứ với phẩm hạnh của Tể tướng, e là chẳng ai chịu cho tá túc .”

 

“Quả thực.”

 

Phó Vọng Chi thở dài:

“Mấy năm nay, bản quan đúng là đắc tội ít trong triều. cùng quan, tranh cãi thì tranh cãi, xong chuyện cũng qua. Ai ngờ kẻ lòng hẹp hòi đến thế, âm thầm đốt nhà , âm hiểm như , đúng là c.h.ế.t t.ử tế nổi.”

 

Sắc mặt phụ càng lúc càng khó coi, nhưng vẫn đáp lời, chỉ chằm chằm Phó Vọng Chi.

 

Loading...