AI CÓ THỂ LÀM THẾ THÂN GIỎI NHƯ TA? - 4

Cập nhật lúc: 2025-09-10 12:20:30
Lượt xem: 5,265

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai cha con hiếm khi trò chuyện, vài câu thôi cũng chẳng tiếp nữa.

 

Ông , cũng chỉ cắm đầu ăn cơm.

 

thấy cơm chẳng ngon lành gì, định dậy bỏ thì ông mở miệng:

 

“Miên Miên, giờ là lúc then chốt trong cuộc tranh ngôi. Nhị hoàng t.ử tuy lòng , nhưng nhà đẻ của quý phi bằng bên Lục hoàng tử.

 

Mà nhà … những năm qua luôn quý phi nâng đỡ, con là đứa ơn, đúng ?”

 

Một luồng khí nóng bốc thẳng lên đầu, lửa giận như mãnh thú gầm gào trong lồng ngực, hận thể phá lồng xông .

 

, giờ lúc. Vì , mỉm , dịu dàng đáp:

 

“Quý phi Thánh thượng sủng ái, đế vương che chở, quý phi nương nương cần đến nhà giúp đỡ ạ?”

 

Sắc mặt phụ lập tức sa sầm, tay siết chặt đũa tre, trong mắt lộ rõ giận dữ.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ông trầm giọng :

 

“Hoàng thượng là đấng cửu ngũ chí tôn, dù tư tâm cũng thể để lộ ngoài. Càng sủng ái, càng cẩn thận lời ăn tiếng , tránh để thiên hạ dị nghị, khiến công tư đảo lộn.”

 

“Bao năm nay, quý phi đối xử với con thế nào, con rõ nhất. Mẫu con mất sớm, quý phi thương con, coi con như con gái ruột. Nếu Nhị hoàng t.ử lập Thái tử, tương lai của con ắt cũng suôn sẻ. Con còn là đứa trẻ nữa, trong lòng nên hiểu rõ.”

 

Ánh nến gió thoảng lay động, hắt bóng phụ tường lúc sáng lúc tối, khuôn mặt ông chập chờn mơ hồ.

 

“Con gái ruột?”

 

“Vậy phụ cho con thử, nhà với quý phi chẳng hề thích, cũng chỉ là một viên quan nhỏ, vì quý phi coi con là con gái ruột?”

 

“Rầm!”

 

Phụ đột ngột bật dậy, đập mạnh một quyền lên bàn.

 

Canh b.ắ.n tung tóe đầy mặt bàn.

 

“Ngươi xem ngươi kìa, điên điên khùng khùng! Bấy lâu nay là quá nuông chiều ngươi, mới khiến ngươi ăn kiêng dè thế !”

 

“Tống Miên Miên! Hôn sự của nhi nữ, từ xưa vốn là cha định đoạt, mai sẽ bảo Trường An đến phủ, bàn bạc hôn sự của các ngươi. Ngươi gả — cũng gả, gả — cũng gả.”

 

“Cái nhà , còn đến lượt ngươi lên tiếng!”

 

09

 

Nửa đêm, trèo tường lẻn Tể phủ.

 

Phó Vọng Chi vẫn ngủ, từ phòng còn le lói ánh nến vàng nhạt.

 

Ta lặng lẽ nép bóng tối, men theo mép tường mà đến, chớp lấy thời cơ, lăn thẳng cửa sổ.

 

Phó Vọng Chi đang cởi áo, thấy thì khựng .

 

Sợ hét toáng lên, lao đến bịt miệng , hạ giọng trấn an:

 

“Đừng kêu, nhất định đừng kêu, , chỉ chuyện với thôi!”

 

Phó Vọng Chi giãy dụa một chập, thoát , đành thôi chống cự nữa.

 

“Chàng hứa kêu nhé? Nếu đồng ý thì chớp mắt một cái.”

 

Hắn chớp mắt.

 

Ta hì hì, thả tay .

 

Không ngờ, thả hét lên như cháy nhà:

 

“Người ! Các c.h.ế.t hết …”

 

Ta quýnh quá, vội nhào đến bịt miệng nữa, ai ngờ tay chụp trúng thứ nên chụp.

 

Một chụp , mà thứ đó… càng lúc càng lớn!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ai-co-the-lam-the-than-gioi-nhu-ta/4.html.]

Giọng Phó Vọng Chi nhỏ dần, mặt thì đỏ ửng, còn thứ trong tay … hình như bắt đầu… phình to

 

“Ủa, cái mà còn to nhỉ? Chàng luyện võ ? Vận khí hả?”

 

Phó Vọng Chi nghẹn đến đỏ mặt, khàn khàn :

 

“Rốt cuộc ngươi gì, mau !”

 

“À, …”

 

Ta gật đầu lia lịa, đẩy xuống ghế, vẫn nắm chặt cái đó dám buông tay, sợ la lên nữa.

 

“Phó đại nhân, dạo gần đây nhiều nhà nối duyên cho ngài, đến nỗi ngài cũng né tránh. … trong lòng ngài chỉ mỗi Giang cô nương, chỉ mong nàng sớm ngày về.

 

Vậy nên, ý : hai giả một đôi, cần ngài cưới thật, chỉ cần ngài giả bộ với hai năm thôi. Đến lúc đó, sẽ tự động rút lui, thế nào, ?”

 

Cổ họng Phó Vọng Chi trồi lên hạ xuống, hô hấp mỗi lúc một gấp, thể cũng theo đó phập phồng ngừng.

 

Ta hiểu, bèn ghé sát , áp tay lên trán .

 

“Phó đại nhân, ngài thế? Không bệnh chứ? Sao thở dốc dữ ?”

 

Chẳng rõ thế nào, mà càng càng thở mạnh hơn.

 

Ta cúi đầu — trời ơi, n.g.ự.c đang úp ngay mặt !

 

Mẹ ơi, che mất đường thở của !

 

Ta vội vàng lùi , nhưng động tác mạnh, khiến khẽ rên lên một tiếng, còn thứ trong tay … rung lên một cái!

 

“Mẹ ơi, cái gì đây? Sao nhảy?”

 

Tay nghề xưa nay vẫn , tay còn thừa dịp rảnh rỗi, định mở áo kiểm tra.

 

Ai ngờ, Phó Vọng Chi đè tay .

 

“Đừng… đừng động… tiên… thả tay , cho … bình tĩnh chút…”

 

“Vậy ngài đồng ý với ?”

 

Ta dám buông tay. Một là vì đêm nay khó lẻn , lẽ là cơ hội duy nhất, hai là buông tay nhỡ la thì ?

 

Ta là một cô nương, cần danh dự ?

 

Phó Vọng Chi đỏ mặt nhắm mắt, hít sâu một , mở mắt — nơi đuôi mắt phủ một tầng ửng hồng.

 

Đẹp đến điên đảo!

 

“Ta đồng ý… thả tay .”

 

“Thật ? Ta tin.”

 

Phó Vọng Chi nghiến răng, đôi mắt sâu thẳm như mực đen xoáy tròn:

 

“Vậy cô xem, thế nào mới chịu tin?”

 

“Ngài giấy cam kết cho .”

 

Phó Vọng Chi c.ắ.n răng: “Được.”

 

Chữ lắm, chỉ tiếc là cứ vài chữ run một cái.

 

Mỗi run, thấy tiếc tờ giấy, mà tiếc thì vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y hơn một chút.

 

Hắn run càng dữ dội hơn.

 

Một nén nhang , tờ giấy cam kết xong trong sự run rẩy, nét chữ như rồng bay phượng múa… say rượu.

 

Ta tận mắt rút ấn , ấn một phát mạnh mẽ.

 

Nhận lấy tờ giấy, vui vẻ nhét n.g.ự.c áo.

 

Loading...