Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 434

Cập nhật lúc: 2024-07-29 11:00:03
Lượt xem: 223

Võ Nhị tức giận, Trình Khanh ngay cả mí mắt cũng không nâng, "Khi đi ngang qua thị trấn tìm người mua mấy con lợn, có bao nhiêu gia cầm liền mua bấy nhiêu, trước cung cấp cho binh sĩ Vệ sở, cùng Vinh Cửu trí khí không thú vị, chúng ta cần bảo đảm hai vạn thạch lương này thực thuận lợi đến Hoài Nam. Ngươi cứ coi đám người Vinh Cửu trở thành hộ vệ miễn phí là được, bọn họ giúp đỡ hộ tống lương thực, lại tự mang thức ăn, rất tốt."

Chỉ cần coi Vinh Cửu thành hộ vệ tự mang thức ăn, không cần phát bạc, vậy mặc kệ Vinh Cửu làm cái gì, Trình Khanh đều sẽ khoan dung với đối phương.

Hải tặc chưa có bị nhổ cỏ tận gốc, Trình Khanh vẫn luôn cho rằng rời đi thành Hoài An sẽ gặp phải phục kích.

Hiện tại có thể an toàn đi đường bộ, Trình Khanh cảm thấy là công lao của Vinh Cửu.

Chiêu bài Vinh gia, hoặc là nói chiêu bài Thạch tổng đốc đủ mạnh, hải tặc cũng không dám mạo hiểm tới trêu chọc…… Trình Khanh thật muốn cảm kích Vinh Cửu một phen, đáng tiếc hai người không nói chuyện được.

Trình Khanh bảo Võ Nhị đến thị trấn mua thịt.

Võ Nhị trở về liền nói giá thịt ở đây đắt, mua một trăm cân thịt là năm lượng bạc, Võ Nhị mua hết các cửa hàng ở thị trấn cũng chỉ có 300 cân thịt.

300 cân thịt lợn, đã đủ cung ứng thức ăn một ngày cho hai trăm binh sĩ Vệ sở và các hộ vệ.

Tuy nhiên Trình Khanh vẫn chê ít, thả ra lời nói, bảo nhóm đồ tể hỗ trợ đưa thịt tới, chỉ cần có thể đuổi kịp đội ngũ vận chuyển lương thực, nàng ấn giá 50 văn một cân, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Võ Nhị vốn là đi mua thịt, sau khi trở về cảm xúc liền hạ xuống, cách Hoài Nam gần hơn, gợi lên ký ức trước kia của Võ Nhị, hai huynh đệ Võ gia chính là quê nhà mất mùa, ngoại trừ hai huynh đệ sống sót, những người khác trong nhà đều c.h.ế.t đói.

Tưởng tượng như vậy, Võ Nhị lại không cảm thấy gặm màn thầu có cái gì không đúng.

Nạn dân Hoài Nam ngay cả cháo loãng cũng không có mà uống, hắn lại có thể còn ngại ăn không tốt?

Người có loại tâm lý này, quả thực phải bị sét đánh!

Vinh Cửu thiếu gia nên bị sét đánh.

Vinh Cửu mang theo mấy chục gia phó đi theo sau đội ngũ vận chuyển lương thực, bữa nào cũng ăn thịt cá, đồ ăn không hết bị tùy ý đổ ở ven đường, hắn bổn ý đại khái là tưởng khiến cho đội ngũ vận chuyển lương thực xôn xao, Trình Khanh kịp thời phái Võ Nhị đi mua sắm thịt lợn, ngoại trừ cung cấp cho binh sĩ Vệ sở và các hộ vệ, hai ngàn dân phu vận chuyển lương thực, mỗi ngày cũng có thể được phân một ngàn cân thịt lợn.

Một ngàn cân thịt lợn chỉ cần 40 lượng bạc, khoản chi này Trình Khanh có thể tiếp thu.

Khi nàng cùng Ngũ hoàng tử tách ra, Ngũ hoàng tử trực tiếp cho nàng một vạn lượng ngân phiếu, có thể tiêu cho việc liên quan đến cứu tế.

Huống chi bạc này cũng không làm Trình Khanh xuất tiền túi, Hà lão viên ngoại không chỉ có đi theo bôn ba, khi rời đi thành Hoài An, liền lấy danh nghĩa phường dệt Hà gia quyên góp hai vạn lượng bạc.

Cho nên trong tay Trình Khanh hiện tại có ba vạn lượng bạc có thể vận dụng, một ngày tiêu dùng mấy chục lượng bạc không tính là cái gì, nàng cũng không cần che lại lương tâm xem bọn dân phu ăn cỏ ăn trấu, dù cho trướng mục cứu tế phải trình lên cho Hoàng Thượng xem, Trình Khanh cũng không chột dạ.

Nàng không phải làm chuyện khác người, nàng là vì ổn định quân tâm!

Vinh Cửu vẫn là quá trẻ, tới trước mặt Trình Khanh khoe giàu, nếu Trình Khanh cố ý chỉnh c.h.ế.t Vinh gia, cũng không cần làm âm mưu quỷ kế gì, chỉ viết lại sự việc chứng kiến trên đường thành sổ con đưa cho Hoàng Thượng, Vinh gia liền phải xui xẻo.

Vinh Cửu sai người đổ đồ ăn, muốn ảnh hưởng dân phu vận chuyển lương thực, Trình Khanh kịp thời ổn định quân tâm, chuyện này lại vẫn có ảnh hưởng.

Nạn dân từ Hoài Nam chạy ra tới, ngay cả vỏ cây, lá cây cũng đã gặm hết, thật vất vả mới thoát khỏi được Hoài Nam, lại phát hiện có người đổ đồ ăn đi.

Nhóm nạn dân không rảnh lo bi phẫn, kinh hỉ đan xen đi theo đằng sau đám người Vinh gia, chờ đoạt đồ ăn Vinh gia đổ đi để lấp đầy bụng.

Từ một hai người, rất nhanh phát triển thành một đám.

Mới rời đi hai ngày, đã có mấy trăm nạn dân tụ tập ở bên nhau, xa xa đi theo sau đội ngũ Vinh gia.

"Ngu xuẩn!"

Trình Khanh mắng to Vinh Cửu.

Hà Uyển lo lắng nói, "nạn dân càng tụ càng nhiều, bọn họ có thể đánh cướp hay không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-434.html.]

Đánh cướp là khẳng định, chỉ nhìn xem bao giờ xuống tay.

Hiện tại mấy trăm nạn dân, mỗi người đều xanh xao vàng vọt, bước chân phù phiếm, không nắm chắc đánh thắng mấy chục hạ nhân Vinh gia thân thể khoẻ mạnh.

Nhưng nhân số lại nhiều hơn một chút……nhóm nạn dân tụ tập ở bên nhau khả năng sẽ không có gì băn khoăn.

Đoạt xong Vinh gia, những người này nếm tới ngon ngọt, sẽ lại đem ánh mắt nhìn về phía đội ngũ vận chuyển lương thực.

Trình Khanh bên này có gần 300 nhân thủ phòng vệ, nàng không sợ hơn một ngàn nạn dân, nàng là không nghĩ g.i.ế.c nạn dân!

Không thể lại làm Vinh Cửu đi theo.

Cách kênh đào càng xa, công năng "hộ vệ miễn phí" của Vinh Cửu liền càng râu ria, ngược lại là liên lụy.

Trình Khanh muốn đuổi Vinh Cửu đi, nhóm người thứ nhất đại quản gia phủ Tổng đốc phái tới chặn lại Vinh Cửu cũng đuổi kịp, bọn họ muốn mời Vinh Cửu trở về, Vinh Cửu không nghĩ đi, người đại quản gia phái tới rất cơ linh, nói Vinh thị vì chuyện này mà động thai khí, Vinh Cửu hung hăng quăng mấy roi ngựa về phía trước, bất đắc dĩ quay đầu đi trở về —— Tiểu Bàn nghe được trong miệng Vinh Cửu hùng hùng hổ hổ, lo lắng thân thể tỷ tỷ hắn, khi rời đi cực không tình nguyện.

Vinh Cửu vừa đi, mấy trăm nạn dân cảm thấy đi theo Vinh Cửu có đồ ăn, cũng đi theo sau Vinh Cửu rời đi.

Tiểu Bàn thuật lại những gì nghe được cho Trình Khanh, Trình Khanh thập phần thất vọng.

Dựa theo kịch bản, Thạch gia phải tới tìm nàng gây phiền toái mới đúng, nếu Thạch gia ra mặt, Trình Khanh nhất định sẽ nhân cơ hội ăn vạ Thạch tổng đốc.

Không nghĩ tới Thạch gia lại có thể không ấn kịch bản tới.

Hơn nữa Vinh Cửu thiếu gia tuy trẻ tuổi ngông cuồng, cũng vẫn có thể xem như là một đệ đệ biết quan tâm tỷ tỷ, vốn dĩ một bộ dáng muốn liều mạng cùng Trình Khanh, nghe được tỷ tỷ bị bệnh, lại có thể nhịn xuống một hơi rời đi!

Trình Khanh ở trong lòng đánh giá Vinh Cửu cao hơn một chút.

Đánh giá như vậy chỉ duy trì nửa ngày, bởi vì nửa ngày sau, Tiểu Bàn nói chính mình nghe được tiếng vó ngựa vội vàng, nghe được cả tiếng binh khí tương giao đánh nhau.

"Thiếu, thiếu gia, có người đang chạy tới nơi này…… rất nhiều người……"

Trình Khanh nhìn tường thành xa xa, hạ lệnh đội ngũ vận chuyển lương thực gia tốc đi tới.

"Lý bách hộ, Võ Nhị, còn có Tôn An nghe lệnh, xếp hàng, chuẩn bị ngăn địch, tranh thủ thời gian cho các dân phu vận chuyển lương thực, cần phải để cho bọn họ tiến vào thành trước tiên!"

Hai vạn thạch lương thực không thể tổn thất.

Bọn dân phu đều bị dọa, Trình Khanh bò tới trên đỉnh xe ngựa kêu gọi, "Các ngươi sợ cái rắm, dù cho gặp phải đám cướp Trường Cân, người thứ nhất bọn họ muốn g.i.ế.c cũng là bản quan…… Mọi người nghe lệnh, hiện tại lập tức gia tốc vào thành, nếu ai dám đi theo địch hoặc chạy trốn, bản quan trước khi g.i.ế.c giặc sẽ g.i.ế.c hắn c.h.ế.t trước!"

Trước là sói sau là hổ, Trình đại nhân chia thịt cho tất cả mọi người ăn, quả nhiên là mua mệnh.

Không dám không nghe Trình đại nhân!

Bọn dân phu không rảnh lo đau lòng súc vật, ném roi trong tay đến vang rung trời, liều mạng chạy về phương hướng tường thành.

Trình Khanh tiễn Hà Uyển và Hà lão viên ngoại đi, Hà Uyển muốn Trình Khanh cùng rút lui, Trình Khanh lắc đầu: "Không được, ta vừa đi, nhân tâm liền tan rã, không ngăn cản được kẻ cắp, mọi người đều đừng nghĩ sống."

"Trình Khanh, bảo trọng chính mình!"

Hà lão viên ngoại dặn dò một tiếng, biết chính mình và cháu gái lưu lại cũng liên lụy, mau chóng rời đi, Trình Khanh ngược lại có thể chuyên tâm dẫn người ngăn địch.

Tiểu Bàn không nghĩ đi, Trình Khanh cảm thấy kẻ cắp gần ngay trước mắt, cũng không dùng được năng lực đặc thù của Tiểu Bàn, bảo Hà Uyển mang cả Tiểu Bàn đi.

"Giết địch là chuyện của nam nhân, nào cần một tiểu cô nương như ngươi hỗ trợ."

Trình Khanh đẩy mạnh Tiểu Bàn vào trong xe ngựa, Tiểu Bàn giãy giụa.

"Thiếu gia!"

Loading...