Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá - Chương 86: ---A, sắp bị tóm rồi ư?

Cập nhật lúc: 2025-09-07 11:36:35
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cắt lưỡi ư?

Mặc Cửu theo bên cạnh Mặc Trì Tiêu, cũng là từng trải qua phong ba bão táp, tâm tính cứng rắn như sắt.

Thế nhưng hiện giờ, thiếu nữ mang gương mặt thuần khiết vô hại mặt, thản nhiên thốt lời lẽ tàn độc như , cũng khỏi rùng , cảm giác lạnh lẽo âm thầm lan khắp sống lưng.

Hắn âm thầm suy nghĩ, xem Khương nhị tiểu thư định trực tiếp lấy mạng , mà là giữ để từ từ hành hạ, tra tấn ư?

Tuy nhiên, Mặc Trì Tiêu ngay khoảnh khắc thiếu nữ mở miệng, thấu hiểu ý đồ của nàng.

Nàng tra tấn Lý Chí .

Cắt lưỡi, là để biến thành kẻ câm.

Điều nàng là lấy cách của mà trị của .

Lý Chí một bên thấy cuộc đối thoại kịch tính rợn , nhất thời cảm thấy như rơi hầm băng, run rẩy như sàng gạo, trong miệng phát tiếng “ưm ưm” kinh hoàng.

Bản năng cầu sinh khiến định liều mạng giãy giụa, nhưng còn kịp động tác gì, bàn tay lớn như gọng kìm của coi quản đè chặt xuống đất, tứ chi khống chế, thể nhúc nhích.

Hắn mắt trợn tròn, chằm chằm thiếu nữ vẻ yếu ớt mặt, tròng mắt như lồi ngoài.

Hắn quen thiếu nữ !

Hắn và thiếu nữ thù m.á.u sâu nặng gì, đối phương tay cắt lưỡi ?!

giây tiếp theo, ánh mắt Mặc Trì Tiêu quét qua, Lý Chí liền thấy Mặc Cửu : “Ta lấy d.a.o cho Khương nhị tiểu thư.”

… Khương nhị tiểu thư?

Nghe thấy xưng hô , Lý Chí như một tiếng sét giữa trời quang đánh trúng, tại chỗ ngây như gỗ.

Khương, Khương nào? Khương của phủ Tể tướng ư?

Nhị tiểu thư là vị nhị tiểu thư nào?

Chẳng lẽ là đích nữ Khương Sơ Tĩnh của phủ Tể tướng, năm đó tuổi còn nhỏ đưa đến tự miếu, Khương Tể tướng nửa phần sủng ái?

Hèn gì… hèn gì bọn họ tốn công sức lớn đến để bắt về! Thì là Khương Sơ Tĩnh , báo thù cho phu nhân năm đó!

Thế nhưng nàng một nha đầu sủng ái vứt bỏ ở tự miếu từ nhỏ, hiện giờ thể dây dưa với đại nhân vật khó chọc phía ?

Mặc Cửu động tác nhanh chóng, nhanh mang d.a.o đến.

Đó là một thanh chủy thủ tinh xảo ngắn gọn, chất liệu rõ, nhưng phát một loại cảm giác lạnh lẽo ngưng đọng, lưỡi d.a.o ánh nến yếu ớt vẫn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Khương Sơ Tĩnh thấy , tiến lên đón lấy chủy thủ, nhưng đàn ông phía đột nhiên kéo .

“Cứ để Mặc Cửu ,”

Mặc Trì Tiêu nâng đôi mắt đen sâu thẳm, ngữ khí cảm xúc, “ cần thiết để loại bẩn tay nàng.”

“Vâng.” Mặc Cửu lệnh, chút do dự mà thẳng đến mặt Lý Chí.

Những hai bên phối hợp ăn ý, đè chặt hơn đàn ông đang liều mạng giãy giụa, khiến thể nhúc nhích dù chỉ một chút, đó rút miếng vải bịt miệng .

Thế nhưng Lý Chí nào còn dám la hét, giờ phút nỗi sợ hãi tràn ngập khiến hận thể cắn chặt răng liều mạng, hòng trốn tránh tai họa sắp đến.

Mặc Cửu màng đến, động tác dứt khoát gọn gàng, tựa như đao phủ từng trải chiến trường lâu năm.

Bàn tay lớn đầy sức lực của một tay cạy hàm răng của Lý Chí , ngay đó, với tốc độ nhanh như chớp, đ.â.m chủy thủ chính xác lưỡi đối phương, chỉ cần dùng sức, liền kéo mạnh lưỡi , đó lưỡi d.a.o đột nhiên xoay một vòng.

Kèm theo tiếng rên rỉ nghẹn ngào thảm thiết của Lý Chí, hơn nửa đoạn lưỡi liền cắt đứt, m.á.u tươi phun trào , văng tung tóe xuống đất, hòa lẫn với nước bẩn, khiến kinh hãi.

Cảnh tượng bộ cực kỳ đẫm m.á.u tàn nhẫn, mùi m.á.u tanh cũng lan tỏa trong khí.

Tuy nhiên, Khương Sơ Tĩnh yên bất động. Ánh mắt nàng thanh lãnh, tựa như phủ một tầng sương mỏng, trong mắt cũng chút d.a.o động cảm xúc nào.

Trong lòng nàng, đây chỉ là khởi đầu của sự báo thù.

Nàng chính là lạnh lùng như , những kẻ từng hại chịu đựng sự tra tấn tàn nhẫn nhất, trả giá thảm khốc hơn nạn nhân gấp mấy .

Đây, mới gọi là công bằng.

Sau khi lưỡi cắt đứt, Lý Chí cuối cùng đau đến mức trợn ngược hai mắt, ngất lịm .

Mặc Cửu hổ là huấn luyện bài bản, thấy hề hoảng loạn chút nào, nhanh chóng móc từ trong n.g.ự.c thuốc trị thương và vải sạch chuẩn sẵn, thủ pháp thành thạo cầm m.á.u cho đàn ông đau đến bất tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-nu-xuyen-sach-gia-ngoan-cac-nguoi-dung-co-yeu-ta-qua/chuong-86-a-sap-bi-tom-roi-u.html.]

Hắn tiên tìm đúng huyệt vị cầm m.á.u mà dùng sức ấn chặt, tiếp đó rắc đều thuốc trị thương lên miệng vết thương vẫn còn đang chảy m.á.u ròng ròng, đó dùng vải từng vòng từng vòng quấn chặt , động tác vững vàng và gọn gàng, ngăn đàn ông sặc m.á.u mà c.h.ế.t ngạt.

Khương Sơ Tĩnh thu ánh mắt.

Ta khẽ đầu, về phía Mặc Trì Tiêu bên cạnh: "Còn phiền Đại nhân trông coi thêm ít thời gian, để dưỡng thương cho , đừng chết. Ngoài , cũng đang chờ Đại nhân giúp tìm nha năm đó nữa."

Cũng mặt mũi lớn lao gì, thể liên tục khiến vị Quốc Công gia quyền cao chức trọng giúp đỡ. Chỉ là giúp một chuyện cũng là giúp, giúp hai chuyện cũng là giúp. Nhìn dáng vẻ nam nhân lúc , dường như cũng ý định từ chối.

Quả nhiên, cần Mặc Trì Tiêu mở miệng, Mặc Cửu tâm lĩnh thần hội, gọn gàng kéo trong lao, tiếng kéo lê nặng nề vang vọng trong địa lao tĩnh mịch.

Sau khi xử lý xong xuôi chuyện, Khương Sơ Tĩnh theo Mặc Trì Tiêu, dọc theo đường cũ rời khỏi địa lao.

Bên ngoài, mưa vẫn ngừng rơi. Hạt mưa đập xuống mặt đất, b.ắ.n lên từng lớp bọt nước li ti. Cả thế gian chìm trong màn nước mờ ảo, khí tràn ngập ẩm lạnh lẽo.

Sắc mặt Mặc Trì Tiêu trở vẻ lười biếng thường ngày, khẽ híp mắt, thiếu nữ bên cạnh: "Người gặp , nàng bây giờ về Tướng phủ ư?"

Khương Sơ Tĩnh gật đầu.

Mặc Trì Tiêu mở miệng, chỉ lẳng lặng đó, ánh mắt sâu thẳm như đầm đêm. Dường như đang bất động thanh sắc chờ thiếu nữ chủ động đề nghị đưa nàng về.

Khương Sơ Tĩnh nhận điều gì đó, khóe môi cong lên một độ cong như như . Nàng thuận thế hỏi, nhưng ném vấn đề cho nam nhân, đôi mắt trong veo thuần túy: "Đại nhân đưa về ư?"

Đưa nàng về, điều đó nghĩa là đoạn đường kế tiếp, bọn họ sẽ ở riêng trong khoang xe chỉ hai .

Yết hầu Mặc Trì Tiêu khẽ động, giọng vẻ hờ hững, như thể chẳng hề bận tâm đến những điều , thốt hai chữ: "Tùy nàng."

Khương Sơ Tĩnh khẽ , nụ như đóa hoa hé nở ánh ban mai, rực rỡ mà động lòng : "Vậy thì phiền Đại nhân, đưa về ."

Hai lên xe ngựa.

Trong khoang xe vẫn tĩnh mịch như lúc đầu, Mặc Trì Tiêu vẫn ở vị trí khi tới, Khương Sơ Tĩnh cũng .

Đợi đến khi xe ngựa chậm rãi khởi động, bánh xe kêu lách cách chuyển động, phát âm thanh tiết tấu trong đêm mưa tĩnh lặng .

Hai trong khoang xe đều gì, nhất thời yên tĩnh đến lạ thường, chỉ thể thấy tiếng mưa tí tách đập nóc xe bên ngoài.

Nửa khắc , thiếu nữ khẽ khàng thở dài, tiếng thở dài nhẹ nhàng trong khoang xe tĩnh mịch càng trở nên rõ ràng, phá vỡ sự im lặng vốn .

Mặc Trì Tiêu tiếng, ngước mắt sang: "Thở dài chi ?"

Khương Sơ Tĩnh lười biếng chống cằm: "Ta đang nghĩ, sấm nữa."

Mặc Trì Tiêu nhịn nhíu mày: "Nàng sợ sấm ?"

Đôi mắt đen láy trong veo của Khương Sơ Tĩnh thẳng tắp .

Bỗng nhiên, nàng nghiêng tới gần, cách giữa hai lập tức rút ngắn, thở của đối phương như như quấn quýt lấy , mang theo một bầu khí ái khác lạ.

Nàng khẽ ngẩng đầu, mắt Mặc Trì Tiêu, ngữ khí mang theo vẻ đáng thương, nhẹ giọng : "Sợ thì sợ thật, nhưng sấm nữa, liền lý do Đại nhân ôm ."

Hơi thở của Mặc Trì Tiêu bỗng nhiên ngừng .

Thiếu nữ càng tựa gần thêm chút nữa, mặt khẽ áp vai rộng của , thở ấm nóng phả lên cổ . Nàng mềm mại nhắc một : "Không sấm... thể ôm một chút ?"

Dáng vẻ của nàng, rõ ràng là đang cố ý dụ dỗ , trong lòng rõ mồn một.

Hơi thở Mặc Trì Tiêu bất . Hắn nhắm mắt , mở , khẽ thốt bốn chữ: "...Được sủng mà kiêu."

Giây tiếp theo, liền vươn tay, một phen kéo thiếu nữ lên đùi . Bàn tay lớn thuận thế vòng qua eo thon của nàng, để trong lòng tìm một tư thế thoải mái.

Dường như đây là một bến cảng tránh gió tự nhiên, chỉ vì thiếu nữ mà tồn tại, thở ấm nóng lướt qua tai nàng, giọng trầm thấp: "Lần ... ngoan ngoãn yên, lộn xộn."

Cùng lúc đó.

Trong Tướng phủ, Nghi Lan Viện.

Phục Linh đang sắp xếp y phục cho tiểu thư trong phòng, bỗng nhiên thấy tiếng động truyền đến từ cửa viện.

Nàng ngỡ là tiểu thư nhà trở về, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức bỏ việc đang , chạy nhanh mở cửa.

Thế nhưng giây tiếp theo, khi nàng rõ dáng vẻ của tới, cả sợ đến mức vai run lên, ngay cả lời cũng trôi chảy.

Nàng kinh hãi nuốt nước bọt: "Thái... Thái, Thái tử Điện hạ?"

Tiêu Càn ướt đẫm mưa, một vạt cẩm bào dính chặt , càng tôn lên vóc dáng thẳng tắp của . Dung mạo tuấn mỹ phi phàm, từng giọt nước trượt dài gương mặt góc cạnh của .

Ánh mắt Tiêu Càn trực tiếp lướt qua Phục Linh, về phía nàng , dường như thấy bóng dáng thiếu nữ, nhịn nhíu mày: "...Tiểu thư nhà ngươi ?"

---

Loading...