Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá - Chương 186: Ngoan ngoãn, sau này còn được thưởng
Cập nhật lúc: 2025-09-10 02:46:53
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Sơ Tĩnh chỉ cảm thấy đầu đau buốt.
Là do cú húc đầu , cũng là do phiền.
Bàn tay trắng nõn ôm lấy trán, tay còn bóp chặt cơ bắp nổi lên, săn chắc và mạnh mẽ cánh tay Trầm Chu. Khẽ nhắm mắt , nàng nghiến răng mấy chữ: “Giúp đuổi …”
Nàng thật sự chịu nổi cảnh tượng cãi vã, đánh lộn ấu trĩ như học sinh tiểu học nữa .
Trầm Chu khi ngoài, trong viện rốt cuộc xảy chuyện gì. tiểu thư dặn gì, liền nấy.
Thế là, nhẹ nhàng đỡ thiếu nữ vững, cẩn thận xem xét, xác nhận nàng gì đáng ngại, mới sải bước về phía Khương Lăng Dực.
Khương Lăng Dực tuy mới mười bảy tuổi, nhưng chiều cao thấp, nếu quy đổi sang chiều cao hiện đại, cũng một mét tám hai.
Trầm Chu còn trội hơn, chiều cao gần một mét chín, khắp cơ bắp săn chắc và mượt mà, là kết quả của việc rèn luyện lâu dài, mỗi bước đều toát khí thế vững chãi.
Đặc biệt là, đôi mắt đen tĩnh lặng và kiên định của , cứ thế một lời mà tiến gần, mang đến cảm giác áp bức cực lớn.
Khương Lăng Dực đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, mặt lập tức phủ đầy cảnh giác, trợn tròn mắt chất vấn: “Ngươi gì?”
Trầm Chu thần sắc bình tĩnh, mặt , chút gợn sóng đáp : “Tiểu thư bảo ngươi .”
Khương Lăng Dực xong, lập tức nổi trận lôi đình, nghiến răng phản bác: “Ngươi tư cách gì mà đuổi ? Ngươi chỉ là hộ vệ tướng phủ tìm đến, là nhị thiếu gia tướng phủ!”
Trầm Chu như thấy, thần sắc vẫn bình tĩnh, lặp : “Tiểu thư bảo ngươi .”
Gân xanh trán Khương Lăng Dực giật giật, gầm lên giận dữ: “Ta , , trừ khi Sơ Nhi nàng…”
Lời còn dứt, Trầm Chu cho cơ hội nữa, đột nhiên cúi xuống, động tác dứt khoát vác Khương Lăng Dực lên vai, sải bước nhanh khỏi sân.
Cả Khương Lăng Dực đều ngây , đầu óc trống rỗng.
Còn kịp hồn, vác khỏi sân. Ngay đó, Trầm Chu đặt xuống, hai lời, liền xoay sân.
Rồi 'cạch' một tiếng, động tác thành thạo và dứt khoát khóa cửa, chốt chặt cửa viện từ bên trong.
Thật , thấy hành động của Trầm Chu, Khương Sơ Tĩnh cũng một khoảnh khắc bất ngờ.
Nàng cũng ngờ, Trầm Chu khả năng thực hiện mạnh mẽ đến . Hơn nữa, linh hoạt đến thế.
Nàng thấy Khương Lăng Dực ném ngoài sân phản ứng , ở bên ngoài ồn ào la lối, như thể tức nghẹn đến tệ.
Và lúc , Trầm Chu bước vững vàng, một nữa trở mặt nàng, thần sắc nghiêm nghị: “Tiểu thư, .”
Khương Sơ Tĩnh lặng lẽ đầu, cánh cửa viện.
Quả thật, Khương Lăng Dực .
Chỉ điều bằng đôi chân của .
Trầm Chu cúi đầu, ánh mắt rơi xuống chỗ trán thiếu nữ sưng lên.
Da thịt thiếu nữ mịn màng trắng nõn, chỗ húc đỏ lên đặc biệt nổi bật, liền khiến xót xa.
Trầm Chu nhịn khẽ hỏi: “Tiểu thư đau ?”
Vừa , chậm rãi vươn tay, động tác nhẹ nhàng như đối đãi bảo vật quý hiếm, nhẹ nhàng xoa trán thiếu nữ, rủ mắt xuống, “Ta giúp tiểu thư xoa một chút, nếu ngày mai thể sẽ vết bầm tím.”
Khương Sơ Tĩnh chậm rãi nâng mắt, ánh dừng nam nhân mặt.
Rõ ràng Trầm Chu mới là kẻ viên gạch xanh dày nặng nề đập lưng, còn ăn trọn một quyền của Khương Lăng Dực, thế mà dường như chẳng hề bận tâm đến những thương tích đó.
Ngược , nàng chỉ va trán một chút, khiến giữa hàng mày mắt cương nghị vốn chẳng lay động của , tràn đầy lo lắng.
Trầm Chu luôn những việc tự cho là đương nhiên, hề cảm thấy đang hi sinh, nhưng kỳ thực khiến vô cùng cảm động. Chứ như đa nam nhân khác, chỉ những việc tự cảm động.
Khương Sơ Tĩnh nhớ đêm qua, trong gió lạnh buốt, Trầm Chu một thẳng tắp ngoài Quốc công phủ, trải qua đêm dài tăm tối, đợi chờ bên ngoài cho đến khi bình minh ló rạng.
Trầm Chu tựa như một thanh đao vô úy, sắc bén kiên cường nhất, thể vì chủ nhân mà xông pha c.h.é.m gai diệt chướng. Thế nhưng ẩn vẻ ngoài kiên nghị , là một trái tim đơn thuần và mềm yếu, khiến kìm lòng mà thương tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-nu-xuyen-sach-gia-ngoan-cac-nguoi-dung-co-yeu-ta-qua/chuong-186-ngoan-ngoan-sau-nay-con-duoc-thuong.html.]
Khương Sơ Tĩnh gì, chỉ vươn tay níu lấy cổ áo Trầm Chu, ép cúi đầu, từ từ vuốt ve, xoa nắn khóe môi đánh đến rướm m.á.u của .
Khóe môi truyền đến cảm giác đau nhói.
khoảnh khắc đau nhói ngắn ngủi đó, vết thương vô cớ sinh vài phần khoái cảm, sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay đối phương giao thoa cùng nóng bốc lên từ làn da, cảm giác khiến chút nghiện.
Trầm Chu thậm chí còn mơ hồ mong chờ, hy vọng tiểu thư cứ thế chạm mãi, đừng dừng .
Thân hình cao lớn tuấn tú của nam nhân khẽ cứng , lồng n.g.ự.c kìm nén phập phồng.
Khương Sơ Tĩnh Trầm Chu, môi son khẽ hé: “Đối với ngươi như , ghét bỏ ?”
Trầm Chu hít sâu một , chậm rãi mà trịnh trọng lắc đầu.
Khương Sơ Tĩnh nghiêng đầu: “Vậy, thích?”
Mặt Trầm Chu chợt ửng hồng, thở cũng nhiễm chút nóng bỏng, nên trả lời thế nào: “Ta…”
Khương Sơ Tĩnh thích.
“Nếu thích, thì hãy tự xử lý vết thương cho , đừng coi thường,” thiếu nữ nâng tay chạm mặt nam nhân, “A Chu ngoan ngoãn lời, còn thưởng.”
Thưởng…
Trầm Chu cảm thấy mặc dù va đầu, nhưng cũng chút tài nào suy nghĩ nổi nữa .
Thứ tiểu thư là phần thưởng, là việc chạm vuốt ve như thế ? Hắn kìm lòng mà hít sâu một .
Khương Sơ Tĩnh liếc : “Trong phòng cao dược, vết thương mặt và lưng ngươi, sẽ giúp ngươi thoa thuốc.”
Nghe thấy lời , Trầm Chu như chợt nghĩ điều gì, bỗng nhiên tỉnh táo trở .
Nếu tiểu thư giúp thoa thuốc, cởi y phục , như hình xăm vai cũng sẽ tiểu thư thấy.
“…Không cần tiểu thư,” hình Trầm Chu khựng , ánh mắt thể kiểm soát mà né tránh một cách khó hiểu, “Một thể .”
Vì Trầm Chu tự , Khương Sơ Tĩnh cũng kiên trì.
Một như Trầm Chu, trải qua nhiều chuyện, hẳn cũng khó để trong thời gian quen ngắn ngủi như , mà thản nhiên để lộ lưng cho khác.
Chờ Trầm Chu giúp nàng xách nước trong phòng, nàng liền lấy cao dược và dầu thuốc dùng để rửa mặt và thoa lưng cho , dặn dò vài câu, bảo sớm nghỉ ngơi.
Nàng tự tắm rửa một lượt, mới y phục ngủ.
Ngày hôm .
Phục Linh mới là thực sự ngủ sớm dậy sớm, ngủ ngon nhất.
Chất lượng giấc ngủ của nàng bình thường. Ngày thường trừ khi lay nàng, nếu nàng ngủ say thì sấm sét cũng đánh thức nổi.
Đêm qua trong viện Khương Lăng Dực loạn lớn đến , Phục Linh chẳng hề .
Thấy trời sáng rõ, Phục Linh đang chuẩn hầu hạ tiểu thư dậy, Chu quản gia tìm đến, rằng ngoài tướng phủ tìm nàng.
Phục Linh cũng , ai ngoài tìm một nha như nàng. Nàng khó hiểu bước , mới thấy đến là bà chủ khách điếm nơi phu nhân ở.
Khương Sơ Tĩnh vẫn ghi nhớ, sáng nay Yến Khí sẽ đến tướng phủ tìm nàng, bảo nàng đưa thăm thú kinh thành, nên đêm qua nàng ngủ sâu, dậy cũng sớm.
Nằm giường nhíu mày, xoa xoa thái dương đau.
Nhớ đến nam nhân thấy khó ứng phó , càng thấy tê dại.
Yến Khí bảo nàng đưa thăm thú kinh thành, mà nàng là một mà nguyên chủ từ năm năm tuổi đưa tự miếu, còn bản nàng khi xuyên đến cũng từng dạo chơi kinh thành là bao.
Nàng và Yến Khí, thật khó ai hiểu rõ kinh thành hơn ai.
Khương Sơ Tĩnh dậy, giây tiếp theo, thấy Phục Linh vội vàng chạy , hổn hển, vẻ mặt sốt ruột: “Tiểu thư, phu nhân bà gặp , xảy chuyện gì, mau chóng xem ?”