Cố mẫu vốn dĩ nghĩ những gì Cố An An về việc bán hàng đều là đùa.
Hôm nay ngoài tuy mang theo tiền dưỡng lão của , nhưng quả thật cầm theo ít tiền, ước chừng một trăm văn.
Có thể dẫn đứa con gái ngoan ngoãn của lên trấn ăn chút quà vặt, cân thêm ít thịt và sườn cho Cố An An mang về, cũng coi như một ngày tồi.
Nàng ngờ Cố An An thật sự bán đồ, trong cái gùi đặt một cái chum nhỏ, ước chừng thật sự ba bốn mươi cân.
Lúc , Cố mẫu bắt đầu chuyển sang một hướng lo lắng khác, với cái đức hạnh của đứa con gái ngoan ngoãn nhà , thì thể bán cái gì chứ? Lát nữa nếu bán thì dỗ dành nó thế nào đây?
Một trăm văn hình như đủ thì !
Cố mẫu ưu lo thở dài một !!!
Ước chừng bộ một canh giờ thì đến trấn Tân Bình, Cố An An quen đường quen lối dẫn Cố mẫu thẳng đến vị trí bến tàu hôm qua.
Gà Mái Leo Núi
Vừa đến mấy công nhân hôm qua mua canh ô mai đến chào Cố An An, “Cứ ngóng mãi bát canh ô mai ướp lạnh của cô nương, uống xong uống nữa, chiều qua khiêng hàng xong mà canh ô mai của cô nương để uống, đúng là chẳng thoải mái chút nào.”
Vừa lấy một văn tiền từ trong đưa cho Cố An An, “Cho một bát, uống xong cảm thấy sức để khiêng đồ .”
Cố An An thành thạo nhận tiền, múc canh ô mai cho công nhân mặt lơ đãng mở lời:
“Hôm nay món mới, chè đậu xanh ướp lạnh, chỉ thanh nhiệt giải khát, mà uống miệng còn vị bùi ngọt, đại ca thử ?”
“Cũng một văn tiền thôi, ngon thì lấy tiền.”
Ngọt ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-nu-hoan-luong-mang-theo-khong-gian-ngan-ty-vat-tu-nuoi-con/chuong-18.html.]
Vị ngọt đối với dân cổ đại với năng suất sản xuất kém phát triển là một trải nghiệm xa xỉ, những hôm qua chịu mua canh ô mai của Cố An An, chỉ vì canh ô mai thực sự ngon, mà còn vì vị ngọt thoang thoảng trong đó, còn ướp lạnh, mà Cố An An chỉ bán một văn tiền một bát, quả thực là một thương nhân lương tâm khó tin, những mua đó còn tiếc nuối thôi.
Bây giờ Cố An An chè đậu xanh còn bùi bùi ngọt ngọt, thì đó là hương vị gì chứ?
Công nhân nghĩ , dù cũng chỉ một văn tiền, mua lỗ mua lừa, dứt khoát gật đầu: “Được, thì cho một bát chè đậu xanh ướp lạnh.”
“Nói điều khó , ngon thì cô nương đền một bát canh ô mai đó.”
“Được thôi!” Cố An An cũng lùi bước, cũng dứt khoát nhanh nhẹn múc một bát chè đậu xanh ướp lạnh đưa cho công nhân, “Đại ca nếm thử.”
Cố mẫu bên cạnh theo dõi, công nhân cầm lấy bát chè đậu xanh ướp lạnh mà lòng như treo ngược cành cây.
Trời đất quỷ thần ơi!
Con gái nàng quả thật gan lớn đến nghịch thiên, còn nấu chè đậu xanh gì đó để bán, còn dám bán một văn tiền một bát, từ nhỏ đến lớn, con gái nàng từng bước bếp bao giờ ?
Nhìn đàn ông mặt cánh tay còn thô hơn đùi con gái đang ngửa đầu ực ực uống chè đậu xanh, nàng run rẩy bước đến chắn mặt Cố An An.
Dù thì, nếu công nhân dám động thủ, nàng liền lăn đất ăn vạ, thể để khác ức h.i.ế.p con gái mặt nàng.
“Thật sảng khoái!”
Công nhân quầy hàng uống một hết bát chè đậu xanh ướp lạnh, thở dài một tiếng thật lớn, giơ ngón tay cái lên với Cố An An, “Cố nương tử, cô nương đúng là tuyệt vời.”
“Bát chè đậu xanh ướp lạnh và canh ô mai hôm qua là hai hương vị khác , nhưng đều ngon như , bát chè đậu xanh chỉ mát lạnh, mang theo một chút ngọt thanh, cuối cùng khi uống miệng còn một chút bột đậu xanh thoang thoảng, dẻo dẻo ngọt ngọt, uống xong uống nữa.”
“Một văn tiền đáng giá lắm, đợi đến trưa sẽ mua một bát canh ô mai nữa để uống.”