Ác Nữ Hoàn Lương Mang Theo Không Gian Ngàn Tỷ Vật Tư Nuôi Con - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:41:35
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kẻ vận khí trời ban
Vị dâu tây chua ngọt hòa cùng thở ấm áp, lan tỏa trong sự giao triền của môi lưỡi.
Một nụ hôn kết thúc, cả Lục Thừa Phong đỏ bừng, hàng mi đen dài cong vút ướt át, khóe mắt ửng hồng, đôi môi mỏng ẩm ướt đỏ mọng.
Hắn vòng tay ôm lấy eo Cố An An, cằm khẽ tựa lên vai nàng.
Chàng ngốc với vành tai đỏ ửng ôm Cố An An cố gắng thương lượng:
“Lần đừng chơi thế nữa.”
Kích thích quá .
Nửa từ chối nửa đón mời.
Nửa che nửa đậy vĩnh viễn là điều trêu chọc nhất.
Đáng thương cho Lục Thừa Phong, một tiểu cổ bản, vất vả lắm mới hạ quyết tâm trong lòng chiều chuộng vợ .
Mới chỉ một như , liền dọa đến ngây , hận thể lập tức tìm một vỏ ốc sên mà giấu .
Cố An An hưởng thụ Lục Thừa Phong ôm lòng, nàng véo véo vành tai , nhỏ nhắn, tròn trịa, đỏ au, lập tức khiến run rẩy khẽ giật .
Đáng yêu xinh .
“An An!”
Lục Thừa Phong ôm nàng chặt hơn, giọng điệu mang theo chút ngượng ngùng xen lẫn giận dỗi.
Không vì , Cố An An luôn thích véo vành tai , mỗi véo là nửa đều tê dại, cả bên má cũng nóng bừng.
“Nàng luôn như thế.”
Lục Thừa Phong vùi đầu cổ Cố An An nhỏ giọng than vãn.
“Ta thế nào cơ?”
Chàng ngốc luôn bày bộ dạng đáng thương như ức h.i.ế.p .
Cố An An mềm lòng trong chốc lát, “Được , thế nữa.”
Ăn dâu tây xong, đổi cách chơi khác là .
“À , nãy chuyện gì với ?”
Cố An An hề quên ánh mắt cầu khen của ngốc.
Dù cố hết sức nén khóe môi khẽ nhếch lên vì vui sướng, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh, lưng hận thể một cái đuôi mà vẫy qua vẫy .
Nói đến đây, vành tai Lục Thừa Phong đỏ ửng, “Ta chuyện Mỹ Vị Sơn Trang với các đồng môn, mời bọn họ đến chơi ngày khai trương.”
“Bọn họ đều đồng ý.”
Lục Thừa Phong mắt sáng rỡ, mím môi Cố An An .
“Ừm,” Cố An An gật đầu tán thành, kiễng chân xoa đầu Lục Thừa Phong, “Đa tạ Thừa Phong giúp .”
“Ta đang đau đầu để quảng bá đây!”
“Thừa Phong giúp giải quyết một đại sự.”
Mặc dù lời khen của Cố An An khiến Lục Thừa Phong hài lòng, nhưng vẫn khá tự , nhỏ giọng phản bác:
“Không , cho dù các đồng môn của , An An cũng nhất định sẽ nghĩ cách mà.”
Ít nhất là từ những món ăn vặt ngon miệng lúc ban đầu, cho đến Mỹ Vị Hiên bây giờ, Lục Thừa Phong tự nhận chẳng gì cả.
Chẳng những gì, Cố An An còn chăm sóc .
Quần áo mới, giày mới, còn bữa ăn thêm mỗi ngày đưa đến học đường.
Trong vô thức, Lục Thừa Phong hề , ánh mắt Cố An An cũng mang theo sự sùng bái tương tự.
Con ai cũng ngưỡng mộ kẻ mạnh, cũng yêu thích những điều ; Cố An An chỉ năng lực cá nhân mạnh mẽ, mà phẩm hạnh của nàng cũng lương thiện, khiến Lục Thừa Phong khâm phục lo lo mất.
“ Thừa Phong cũng vì thể tự giải quyết mà bỏ mặc tất cả ?”
Cố An An hỏi ngược , nhướn mày tủm tỉm Lục Thừa Phong.
Không vì nàng thể tự giải quyết mà mặc kệ nàng hành động, mà là dốc hết sức , chủ động mời các đồng môn.
Một Lục Thừa Phong như , thể khiến yêu thích chứ?
“Chúng như thế , quả là xứng đôi nhất .”
Xứng đôi.
Yêu thích.
Ở bên .
Một đời.
Đêm đó Lục Thừa Phong lặng lẽ đặt câu thơ “Nắm tay nàng, cùng nàng đến bạc đầu” chiếc hộp gỗ nhỏ mà Cố An An dùng để đựng những mẩu giấy.
Cẩn thận giấu mẩu giấy nhỏ tận đáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-nu-hoan-luong-mang-theo-khong-gian-ngan-ty-vat-tu-nuoi-con/chuong-151.html.]
Đợi đến khi nào Cố An An xem xét kỹ lưỡng mới thể phát hiện một mảnh giấy từ lúc nào xuất hiện thêm.
Đây là kiểu lãng mạn ngượng ngùng độc quyền của tiểu cổ bản.
Lục Thừa Phong thích hứa hẹn suông, càng cùng với thời gian trôi , từng chút một, đích việc, chậm rãi thực hiện.
Đến khi nào ngoảnh , cả đời trôi qua như thế.
Mỹ Vị Hiên
Gà Mái Leo Núi
Kể từ khi bắt đầu quảng bá chương trình rút thăm trúng thưởng bí ẩn cho hóa đơn từ mười lượng trở lên,
Số đến tiêu dùng mỗi ngày hề ít.
Không chỉ giới hạn ở các phú thương, thiếu gia trong trấn, mà còn những qua ở bến tàu, từ huyện thành đến Tân Bình Trấn, đường thủy cũng chỉ mất hai canh giờ.
So với những thứ thể nhận , ít phú thương cũng phái đến tiêu dùng.
Bọn họ mấy kỳ vọng giải thưởng bí ẩn, thứ mà họ hơn là hộp dâu tây.
Trịnh Chưởng Quầy thông qua kênh của Phúc Lai Lầu, giữ một phần nhỏ, còn phần lớn đều vận chuyển đến Phủ thành, Kinh thành và các nơi khác.
Hộp dâu tây chợ đen đẩy giá lên hơn năm trăm lượng một hộp, so với việc tiêu dùng ở chỗ Cố An An, ít nhất thể rút thăm năm mươi .
Vận khí kém đến mức nào mới rút trúng chứ!
Có tự tin vận may của , chuyên rút thăm giúp khác để kiếm tiền hoa hồng.
Người gọi là ‘rút thăm hộ’.
Cố An An còn chứng kiến một phiên bản kẻ vận khí trời ban thời cổ đại.
Đặng Lực vốn chỉ là một nông gia tử bình thường, nhưng vận may của , nổi danh khắp mười dặm tám hương.
Ví dụ như bước cửa thỏ tự động chạy đến đ.â.m .
Chặt cây cây đổ xuống, những xung quanh đều thương, duy chỉ chẳng hề hấn gì.
…
Tổng thể mà , ở thời cổ đại nơi sùng bái thần Phật , những chuyện như thực sự tràn đầy màu sắc huyền ảo.
Gần đây, câu chuyện về bắt đầu nhắc đến nhiều hơn.
Một phú nhị đại xui xẻo, tiêu hai trăm lượng ở chỗ Cố An An, liên tục rút thăm hai mươi .
Lần nào cũng “đa tạ chiếu cố”.
Cố An An cũng ngờ xui xẻo đến , nàng thậm chí còn cân nhắc nên đổi quy tắc , ví dụ như tiêu dùng đến một mức nào đó mà trúng thì sẽ tặng kèm bánh kem dâu tây.
Không ngờ quý công tử xui xẻo chịu nổi sự chế giễu của đám hồ bằng cẩu hữu về vận may tồi tệ của , ngóng từ chuyện của Đặng Lực, bèn bỏ một lượng bạc để Đặng Lực đến giúp rút thăm.
Một rút thăm, liền trực tiếp trúng một hộp dâu tây.
Thực sự khiến quý công tử một phen hả hê, lập tức bán hộp dâu tây cho một hào thương ngang qua, bán hơn ba trăm lượng.
Lời ròng hơn một trăm lượng.
Lập tức sôi sục cả lên.
Các quý công tử khác trong trấn đều ngờ còn thể thao tác như , những trong trấn nhờ lợi thế địa phương, hưởng quyền ưu tiên mua sắm, hộp dâu tây để tặng quà trong nhà cũng đủ .
, bọn họ thể bán mà!
Bọn họ vận khí tệ đến mức rút thăm hai mươi mà cũng trúng.
Thật sự , còn thể tìm Đặng Lực cơ mà!
Đặng Lực, kẻ vận khí trời ban phiên bản cổ đại , nào cũng trúng.
Tệ nhất cũng một giải thưởng khuyến khích đảm bảo, là hai lượng bạc tươi.
Đám công tử thiếu gia trong trấn sôi sục, ngày nào cũng sáng sớm tinh mơ mang theo ví tiền và Đặng Lực đến chỗ Cố An An để rút thăm.
Cầm thực đơn loạn xạ gọi món, căn bản quan tâm gọi món gì để ăn, giờ phút trong đầu bọn họ chỉ quanh quẩn mấy chữ rút thăm, rút thăm, rút thăm.
Khiến Cố An An khỏi tự nghi ngờ, liệu Đặng Lực trò gì , là kỹ thuật rút thăm đặc biệt nào đó.
Nàng lặng lẽ một cái vòng y hệt, nhưng Đặng Lực vẫn trúng như thường.
Như , Cố An An cũng bận tâm nữa, cả, dù nàng cũng là kiếm tiền.
Cho đến ngày ,
Cố An An như thường lệ mở cửa Mỹ Vị Hiên, thầm nghĩ khi nào mới rút trúng giải thưởng bí ẩn trị giá một ngàn lượng.
“Cố lão bản!”
Đặng Lực dẫn đầu bước , chủ động chào Cố An An, vô cùng cảm tạ.
Khoảng thời gian nhờ vận may kỳ lạ đó, tiền hoa hồng rút thăm hộ của đủ để mua một căn nhà nhỏ trong trấn.
“Ừm, đến , rút mấy ?”
Cố An An thuần thục đưa thực đơn qua, thuần thục đến mức khiến xót xa.
Mặc dù mục đích là rút thăm, nhưng những thủ tục cần thiết, gọi món vẫn gọi.