Ác Nữ Hoàn Lương Mang Theo Không Gian Ngàn Tỷ Vật Tư Nuôi Con - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:56:22
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố An An , vươn tay kéo tay Lục Thừa Phong nhẹ nhàng lay động.

Tiểu công tử tuấn tú như trúc, vành tai ửng đỏ, đầu Cố An An, nhưng cũng lên tiếng phản đối.

Cổ và một bên má ửng hồng.

Đây là ý ngầm đồng ý ?

Cố An An nhướn mày, ngờ chỉ một đêm ngắn ngủi, chú ch.ó nhỏ những học cách nũng, mà còn học cả sắc dụ nữa ?

“Cục cưng, đáng yêu đến chứ!”

Những ngón tay nàng nắm lấy Lục Thừa Phong khẽ cù lòng bàn tay , hận thể véo nhẹ chóp mũi Lục Thừa Phong thêm nữa.

Bước chân Lục Thừa Phong run lên, suýt nữa thì vấp ngã đất bằng.

“Nàng thể đừng gọi như ?”

Do dự hồi lâu, Lục Thừa Phong vẫn nhịn thương lượng với Cố An An, “cục cưng” gì đó, thật quá hổ.

Trẻ con ba tuổi cũng gọi như thế!

Chàng gần hai mươi tuổi , Cố An An dùng giọng điệu mật như gọi là “cục cưng”.

Vô cớ một cảm giác như thu nhỏ , khác nâng niu trong lòng bàn tay .

Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng trong vòng một phút, vành tai càng đỏ đến mức như sắp rỉ máu.

Cả hổ đến mức nổ tung.

“Vậy gọi là gì?” Cố An An tủm tỉm đưa ví dụ.

“Bảo bối, bé con, tiểu bảo, là phu quân?”

Nàng vẫn dân chủ và tôn trọng Lục Thừa Phong, “Chàng thích cách gọi nào, sẽ gọi cách đó ?”

“Cái …” Lục Thừa Phong cảm thấy cách gọi nào trong đó cũng lắm.

Nhà ai dính như keo như chứ!

Nếu cẩn thận ngoài thấy, thật là quá hổ.

“Có thể tiếp tục gọi Thừa Phong ?” Lục Thừa Phong dè dặt thăm dò.

“Không ,” Cố An An phủ quyết ngay lập tức, và ném một đòn chí mạng, “Vì chọn , chúng cứ thử hết nhé!”

Trẻ con mới chọn lựa!

Người lớn đương nhiên là tất cả !

Lục Thừa Phong như sét đánh, thỉnh thoảng một đủ hổ , bây giờ bộ dạng của Cố An An, rõ ràng là định bỏ qua, còn định thử từng cái một.

Nàng sớm phát hiện , tiểu cổ hủ như Lục Thừa Phong, cực kỳ nhạy cảm với những từ như “bé con”, “bảo bối”.

Độ hổ cũng bùng nổ đến mức vượt quá giới hạn.

Loại xa như nàng thể bỏ qua , đương nhiên là hôn gọi “cục cưng” !

Vì Cố An An một đêm về.

Buổi tối khi dùng bữa, hai đứa bé con đầu tiên đòi sát cạnh Cố An An.

Hai cục bông mềm mại, trắng nõn, đôi mắt đen láy như trái nho nàng đáng thương, Cố An An lập tức mềm lòng.

“Được , Thừa Hành và Điềm Điềm đều sát cạnh tẩu tẩu nhé.”

Một tay ôm hai đứa bé con chỗ bên cạnh, một tay chuyện với Cố Lâm và Cố Phong đối diện:

“Ta mang chữ của các con luyện về cho đại ca và nhị ca xem , hai đều khen con của giỏi lắm.”

“Các con thời gian hãy cố gắng học hành, Bạch tú tài học vấn sẵn lòng dạy, bỏ lỡ như , sẽ khó mà tìm như nữa.”

“Vâng, cảm ơn tiểu cô cô.”

Gà Mái Leo Núi

Cố Lâm và Cố Phong, một đứa sáu tuổi, một đứa năm tuổi, sự giáo d.ụ.c của Cố mẫu, sớm hiểu chuyện, Cố An An đều là vì cho chúng.

Lục Điềm Điềm thấy hai ca ca cùng học đều khen, cũng sốt ruột lắc lắc đôi chân nhỏ:

“Tẩu tẩu, Điềm Điềm cũng cố gắng học đó! Những gì phu tử dạy đều thể thuộc lòng, Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính… tính… tính…”

Hàng lông mày xinh xắn của Lục Điềm Điềm nhíu , khuôn mặt tròn xoe đầy vẻ khó hiểu.

“Tính tương cận, tập tương viễn mà! Đồ ngốc.” Lục Thừa Hành nên lời, đứa ngốc tranh sủng cũng tranh cho rõ ràng, còn tay dọn dẹp bãi chiến trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-nu-hoan-luong-mang-theo-khong-gian-ngan-ty-vat-tu-nuoi-con/chuong-123.html.]

“Tẩu tẩu, , ở học đường thật sự thể thuộc lòng mà.”

Lục Điềm Điềm Cố An An với vẻ mặt mờ mịt, hai má mềm mại run lên: “Lúc đó phu tử còn khen nữa.”

Cố An An sự đáng yêu của chúng cho mềm lòng, trẻ con ở giai đoạn hai ba tuổi, các nhà trẻ hiện đại cũng chỉ cho chơi cầu trượt, thuộc lòng sách cũng chẳng .

“Điềm Điềm thể nhớ hai câu giỏi , tẩu tẩu khi bằng tuổi Điềm Điềm, còn đang chơi bùn đất cơ!”

Cố An An véo nhẹ má Lục Điềm Điềm, Lục Thừa Hành đang bưng bát nhỏ thẳng tắp ngoan ngoãn.

Cậu nhóc trông ngầu, nhưng hai má tròn xoe mềm mại, thấy mà đáng yêu.

Nàng cũng vươn tay véo má Lục Thừa Hành, “Thừa Hành nhà chúng cũng giỏi, giúp đỡ , dáng vẻ của một ca ca.”

“Hừ!”

Lục Thừa Hành chu môi, là nhị ca trụ cột của gia đình, đương nhiên là giỏi !

Mặc dù là nhị ca mới ba tuổi trong năm nay.

Lục Thừa Phong cạnh hai đứa bé con, cảnh tượng ấm áp mắt, khóe mắt cong lên.

Dưới ánh đèn, càng trông vẻ ôn hòa.

Bỗng dưng đối diện với ánh mắt của Cố An An, mặt đỏ bừng, động tác chỗ khác vô cùng tự nhiên.

Lục Thừa Phong mới phản ứng việc hồ đồ đồng ý với Cố An An điều gì chiều nay.

Ban đầu chỉ giận Cố An An một tiếng về nhà, kết quả Cố An An dỗ dành thêm một đống cách gọi loạn xạ.

Oái oăm , hai đứa bé con đang giữa bọn họ, hai cách , nghĩ đến những chuyện sẽ xảy bữa tối, từ bây giờ, Lục Thừa Phong thậm chí còn dám Cố An An một cái.

Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng mới là điều hành hạ và khiến lo sợ nhất.

“Đi thôi!”

Trong sân, Cố An An nghiêng đầu hiệu cho Lục Thừa Phong đang bên cạnh, “Không về phòng sớm một lát nữa sẽ tối om, chẳng thấy gì cả.”

“Ngày mai đồng môn đến thăm ? Chúng bắt đầu sớm một chút, kết thúc sớm một chút.”

linh cảm từ , nhưng khi thực sự đến bước , Lục Thừa Phong vẫn thể tránh khỏi sự căng thẳng.

Tim đập như trống trận.

Thình thịch thình thịch như thể sắp nhảy khỏi cổ họng.

“Nếu ngại thì tối nay chúng thắp đèn dầu ?”

Cố An An nghĩ khá là thấu hiểu khác, xem, nàng chủ động đề nghị cần thắp đèn đó.

Nếu đổi sang một kẻ háo sắc khác, e rằng còn dùng đèn điện cỡ lớn chiếu thật gần mà xem.

Lục Thừa Phong cảm thấy an ủi chút nào, thậm chí còn nghi ngờ Cố An An nghĩ chiêu trò gì khác .

Trong đêm tối thứ, xúc giác và thính giác trở nên cực kỳ nhạy bén.

Lục Thừa Phong cảm nhận bàn tay đang nắm chặt lấy tay , mềm mại, nhưng lực.

Lòng bàn tay rịn từng giọt mồ hôi cũng nắm chặt buông.

Cạch!

Cánh cửa gỗ đóng , ngay đó Lục Thừa Phong thấy tiếng Cố An An khóa cửa một cách thành thạo.

Thường ngày vì sợ hai đứa bé con ở phòng bên gặp chuyện may, Cố An An cơ bản sẽ khóa cửa.

Hiện giờ.

Trong gian kín, chỉ cảm giác của hai họ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

mở khóa cũng chờ một lát.

Vành tai Lục Thừa Phong lập tức đỏ bừng nóng rực, giây tiếp theo vòng eo đột nhiên ôm chặt.

“Thừa Phong, Cục cưng,” Cố An An ôm lấy thở dài, chóp mũi tràn ngập mùi trúc thanh lạnh.

Vừa mới tắm xong, là tiểu công tử sảng khoái trong trẻo, sạch sẽ tinh tươm đó!

“Dù cũng cho mà, Thừa Phong, để giúp cởi đồ ?”

Cố An An c.ắ.n vành tai , từng luồng nóng nhẹ nhàng len lỏi lỗ tai Lục Thừa Phong.

“Ưm? Được ?”

 

Loading...