Ác Nữ Hoàn Lương Mang Theo Không Gian Ngàn Tỷ Vật Tư Nuôi Con - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:20:00
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều, Lục Thừa Phong trở về nhà, Cố An An kê một chiếc ghế tựa dài trong sân hóng mát.
Nàng khẽ nheo mắt, vô cùng ung dung tự tại.
Nhìn Lục Thừa Phong ở cửa sân lưỡng lự hồi lâu , trong lòng nàng kìm bật , ngay ngại ngùng .
Trông ngây thơ như một chú cún con, vẫn còn là một thư sinh da mặt mỏng.
Lục Thừa Phong do dự ngoài cửa hồi lâu, mũi chân bất an khẽ gõ nhẹ xuống đất, nắm c.h.ặ.t t.a.y tự cổ vũ trong lòng, lấy hết dũng khí đến mặt Cố An An, mím môi :
“Tương ớt gửi đến học đường ngon, và các đồng song đều thích.”
Đồ ngốc!
Chàng thích là , mới quan tâm các đồng song của nghĩ gì.
Cố An An khẽ hừ một tiếng, đôi mắt hoa đào xinh Lục Thừa Phong, nhẹ giọng hỏi ngược :
“Rồi nữa?”
“Rồi, ,” Lục Thừa Phong chuẩn tâm lý suốt nửa ngày, mà lập tức vỡ trận, vệt đỏ từ cổ bốc lên, lan khắp khuôn mặt và vành tai.
“Ta, ,” Lục Thừa Phong lắp bắp “” mãi thành lời, chợt nhớ đến lời Sài Tề , bèn đưa hai ngón tay kéo nhẹ tay áo Cố An An khẽ lay, hàng mi ngừng run rẩy.
“Có thể tương ớt để bán , các đồng song của thích và mua.”
Nói xong, mặt đỏ bừng, nóng bỏng như lửa đốt, vội vàng bổ sung, “Nếu, nếu nàng bận rộn thì thôi .”
Cố An An ngẫm nghĩ, đây là đang nũng với nàng !
Tiểu cổ nhân nhà nàng là theo ai mà học thói hư , học thêm một chút nữa chứ?
Nàng chống cằm, vẻ mặt tinh quái Lục Thừa Phong cố ý mở miệng, “ một hũ tương ớt kiếm chẳng bao nhiêu tiền, mà khá tốn thời gian.”
“A! Chuyện… chuyện ?”
“Phải, xin , .”
Lục Thừa Phong chút thất vọng, vốn nghĩ cũng thể gì đó cho gia đình .
Ít nhất tương ớt ở học đường yêu thích, nếu , ít học tử sẽ mua.
Đôi mày sáng ngời như khen của chú cún con cụp xuống, biến thành chú cún con thất vọng.
“ mà…” Cố An An tiếp lời, “Người ăn ai chê tiền ít, vẫn thể để bán, mỗi nhiều thêm một chút là .”
Thấy mắt Lục Thừa Phong sáng rực lên, Cố An An hài lòng tiếp tục bổ sung, nâng cằm chú cún con đang nửa quỳ mặt nàng lên.
“Vốn dĩ chỉ một chút để ăn ngon hơn, giờ tốn thời gian thêm nhiều tương ớt, Thừa Phong, định báo đáp thế nào đây?”
Cằm tinh xảo của Lục Thừa Phong trong tay Cố An An, ngón trỏ của nàng lúc vô tình chạm đôi môi mỏng đỏ mọng.
Chàng khẽ mím môi, đôi mắt Cố An An, lòng bàn tay căng thẳng ướt đẫm mồ hôi.
“Nàng gì?”
“Hửm?” Cố An An nhướng mày, ngờ Lục Thừa Phong còn học cách trở nên thông minh, mặc cả với nàng ư?
“Để xem thử ? Ta động tay, ừm?”
Cố An An đang ám chỉ đến cơ bụng mà nàng thèm bấy lâu nay.
Dù thì môi, yết hầu, và cả vành tai, đều vô tình nàng dùng ngón tay khám phá, môi hôn qua trong từng ngày từng ngày .
Lục Thừa Phong mặt đỏ lên, cởi quần áo cho khác xem bụng , vẫn chút vượt quá giới hạn chấp nhận của .
chỉ cần Cố An An bày vẻ mặt cứng rắn “nàng đồng ý thì miễn bàn”, Lục Thừa Phong đành đỏ mặt gật đầu.
“Được.”
Chỉ là xem thôi, chắc gì ?
Tim Lục Thừa Phong đập cực nhanh, thình thịch thình thịch run lên dữ dội.
Lúc Cố An An dậy từ ghế tựa, gọi chú cún con đang đỏ mặt, “Đi thôi!”
“Làm, gì?”
Lục Thừa Phong tay nắm chặt quai cặp sách, năm ngón tay siết chặt vì căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-nu-hoan-luong-mang-theo-khong-gian-ngan-ty-vat-tu-nuoi-con/chuong-120.html.]
Gà Mái Leo Núi
“Ta còn luyện chữ!”
Không thể hôn nữa.
“Chàng mới đồng ý mà? Tranh thủ trời còn sáng, về phòng xem kỹ một chút.” Cố An An một cách hiển nhiên.
“Cái, cái gì?” Lục Thừa Phong như ý nghĩa ẩn chứa trong lời cho choáng váng, mặt đỏ bừng, lắp bắp, “Không, , bây giờ vẫn là ban ngày.”
“Tối, tối sẽ để nàng xem.”
Cho khác xem bụng , Lục Thừa Phong vẫn còn ngại ngùng, đây là giới hạn của .
“Không ,” Cố An An khó khăn lắm mới dụ Lục Thừa Phong tròng, thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng chứ.
“Chàng mới đồng ý với , Thừa Phong, một giữ lời ?”
Giọng nữ trong trẻo, khi nàng dọa dẫm hôn lúc ban đầu, cũng là giọng điệu .
Lục Thừa Phong đỏ mặt giải thích thế, nhưng Cố An An giỏi ngụy biện, cứ bám một điểm buông, Lục Thừa Phong dễ dàng dồn ngõ cụt.
“Đi thôi!”
“Chàng còn chần chừ, lát nữa đảm bảo sẽ chuyện gì , ví dụ như thu thêm chút lợi tức chẳng hạn.”
QAQ!
Lục Thừa Phong Cố An An nắm tay kéo phòng, Cố An An thông minh hơn, việc đầu tiên khi cửa là khóa trái cửa .
Tựa tường, khoanh tay thẳng Lục Thừa Phong, giọng điệu vui vẻ, “Cởi , chuẩn sẵn sàng .”
Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong tại chỗ hồi lâu, mặt đỏ bừng, năm ngón tay thon dài đẽ đặt ở cổ áo, mãi dám thực hiện bước tiếp theo.
“Sao thế?” Cố An An , “Ngại ngùng ? Ta thể giúp .”
Chỉ là trong quá trình sẽ chiếm một chút lợi nhỏ thôi mà!
Lục Thừa Phong Cố An An đang nghĩ gì trong đầu, chuyện gì cũng thể lái sang hướng đó.
Chàng dám nàng, bèn lưng , từng chút một cởi áo ngoài, thi thoảng còn tiếng Cố An An khen ngợi truyền đến, khiến như gai đ.â.m lưng.
“Còn một bộ cuối cùng , Thừa Phong, tự tay cởi ?”
Nhìn Lục Thừa Phong vẫn chần chừ chịu cởi chiếc áo lót cuối cùng, Cố An An nhắc nhở thiện ý.
Rốt cuộc nên cho Lục Thừa Phong đây!
Chiếc áo lót màu trắng mỏng manh trong ngày hè, ẩn hiện vài vệt hồng.
Càng hổ, càng che giấu, cái cảm giác như ‘nửa ôm đàn tỳ bà che nửa mặt’ càng mạnh mẽ.
Lục Thừa Phong đang tự cởi đồ của hổ đến mức mặt đỏ như máu, khẽ kéo chỗ eo hở một khe nhỏ, mặc cho Cố An An dỗ dành thế nào cũng chịu động đậy tiếp.
“Chỉ, chỉ thế thôi.”
“Ta đồng ý cho nàng xem, là cởi hết.”
Đối mặt với sự phản đối của Cố An An, Lục Thừa Phong đỏ mặt khẽ bổ sung.
Nói là , nhưng Cố An An tự đưa tay khẽ vén một góc áo lót lên, Lục Thừa Phong cũng ngăn cản.
Hốc mắt càng thêm đỏ hoe, ướt át.
Thật đáng thương đáng yêu.
Đây là thứ hai Cố An An thấy nửa của Lục Thừa Phong, đầu chỉ là thoáng qua, từ đó về nàng vẫn luôn nhung nhớ, cuối cùng cũng nối duyên xưa.
Da Lục Thừa Phong trắng, xứng đáng với lời khen ‘thư sinh trắng trẻo’, nhưng hề yếu ớt, dáng cân đối, gầy nhưng rắn chắc, eo bụng cơ bắp rõ ràng, hình dáng đẽ.
Chưa chạm , Cố An An cảm giác khi chạm sẽ vô cùng tuyệt vời.
Cũng , thư sinh thời thi cử ngàn dặm, thật cũng thể yếu đến mức gió thổi là đổ.
Theo ánh mắt của Cố An An, thở của Lục Thừa Phong nặng hơn, những vết đỏ tối qua Cố An An lưu vẫn tan hết, run rẩy từng hồi, đáng yêu và xinh đến cực điểm.
Cố An An ôm Lục Thừa Phong hôn , hôn khen:
“Bảo bối, thật nóng bỏng!”