Nhắm thẳng tiệm bánh kẹo lớn nhất trấn, Cố An An nhấc chân thẳng , lễ phép mở lời:
"Chưởng quỹ, một loại kẹo ở đây, xin hỏi các vị thu mua ?"
Vị chưởng quỹ đang tính sổ ở quầy hàng chợt sững sờ, tiệm bánh kẹo nhà y vẫn luôn chỉ phục vụ những gia đình giàu trong trấn, dù bánh kẹo cũng đắt tiền.
Đây quả là đầu tiên y thấy nhà quê nào bạo dạn đến thế, còn đến hỏi y thu mua kẹo .
Y vuốt vuốt chòm râu dê, trong mắt lóe lên vẻ trầm tư, "Ta xem hàng mẫu . Nói , nếu là kẹo đường thô mà các ngươi tự nấu , đen sì sì, thì sẽ lấy ."
" !"
Cố An An thầm vui mừng trong lòng, xem vị chưởng quỹ vẫn là một phẩm cách và theo đuổi, như , sẽ hợp với loại kẹo nàng lấy từ gian vật tư.
Y nhất định sẽ thích.
Cố An An cũng rụt rè, trực tiếp đặt một viên kẹo mặt chưởng quỹ, hào sảng : "Chưởng quỹ xin xem."
Chưởng quỹ viên kẹo đặt mặt , gói trong giấy dầu, tròn xoe, nhỏ nhắn xinh xắn, đầu tiên là hài lòng gật gù.
Y đưa tay cẩn thận bóc lớp giấy kẹo, lập tức vẻ ngoài trong suốt, lấp lánh của viên kẹo thu hút.
"Cái ..."
Chưởng quỹ vẻ mặt kinh ngạc Cố An An, dù y ăn nhiều năm như , cũng từng thấy loại kẹo nào như thế .
Gà Mái Leo Núi
Vẻ ngoài trong suốt lấp lánh, màu xanh lam nhạt bí ẩn và đẽ như biển cả, hệt như một viên lam bảo ngọc tuyệt .
Ăn trong miệng, chỉ đơn thuần là vị ngọt, mà còn một cảm giác ngọt mát sảng khoái, hương vị phong phú nhiều tầng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-nu-hoan-luong-mang-theo-khong-gian-ngan-ty-vat-tu-nuoi-con/chuong-11.html.]
Vị chưởng quỹ gần như ngay lập tức khi kẹo miệng, loại kẹo chắc chắn sẽ gây sốt trong các gia đình quyền quý, ánh mắt Cố An An kìm sự phấn khích.
"Loại kẹo cô còn bao nhiêu? Hai văn tiền một viên, mua hết."
"Hai văn tiền một viên ư?"
Cố An An nhướng mày, thể thấy đây là mức giá cao nhất mà chưởng quỹ đưa , vả nàng dù cũng chắc chắn lời.
Nàng trực tiếp đặt sáu mươi viên kẹo mà bỏ ba văn tiền mua lên quầy hàng, chưởng quỹ nhíu mày, vẻ bất mãn:
"Chỉ chừng thôi ?"
Cố An An mỉm , bắt đầu thuyết phục, "Chưởng quỹ, đừng thấy chỉ chừng , cũng may mắn lắm mới mua từ một thương nhân Hồ ngang qua. Cả Tân Bình trấn, thậm chí là phủ thành, cũng chỉ sáu mươi viên kẹo đá quý thôi."
Vừa , nàng mở một viên kẹo bọc trong giấy dầu , "Ngài xem, nó chỉ màu xanh lam trong suốt, mà còn hồng nhạt, vàng cam, tổng cộng năm màu sắc, tương ứng với năm loại hương vị."
"Tuy ít, nhưng vật quý ở chỗ tinh xảo chứ ở chỗ nhiều. Ngài cũng nếm thử hương vị, tự nhiên là vật đáng giá tiền."
Chưởng quỹ thì gật đầu tỏ vẻ tán thành, ngờ Cố An An trông vẻ là một nông phụ, nhưng ăn việc khá bài bản.
Một trăm hai mươi văn đối với y cũng là nhiều lắm, mua kẹo quà, độc nhất vô nhị cũng tệ, bèn thêm gì nữa.
Nhìn một trăm hai mươi văn tiền túi, Cố An An trong lòng kích động đến khó tả.
Nàng bây giờ cũng coi như vốn liếng bảo đảm , cho dù trưa nay bán mận đá lạnh hết cũng sợ, nàng vẫn còn tiền để tiếp tục mua một ít thức ăn rẻ tiền từ gian bán, chứ lo sợ, thấp thỏm rằng ăn hết hôm nay sẽ còn ngày mai.
Nói là , thấy thời gian gần đến, mặt trời chính ngọ nóng gay gắt, Cố An An cõng gùi trực tiếp một con hẻm tối, tiến gian vật tư, đổ những khối băng đông lạnh trong tủ lạnh cái vò trong gùi.
Rồi cho bột mận chua và nước pha chế theo tỷ lệ , trực tiếp cõng gùi bến tàu bắt đầu rao bán.