Chó con say rượu lừa phỉnh
Cuối cùng là Cố An An chủ động phá vỡ bầu khí.
“Cha, , khi nào thì cơm ăn ạ!”
“Trừ Phong đói .”
Lời thốt như sét đánh.
!!!
Lục Thừa Phong – tiểu cổ bản cứng nhắc, thủ cựu, tôn sư trọng đạo, tôn lão ái ấu, thập phần lễ phép và lẽ – tức khắc mặt đỏ bừng.
Vội vàng vươn tay nắm lấy tay Cố An An, sợ nàng lời đại nghịch bất đạo nào đó.
Chàng đỏ mặt về phía Cố phụ Cố mẫu, giọng trong trẻo:
“Cha, , con đói.”
Cố phụ Cố mẫu đến méo cả miệng, vội vàng gật đầu lia lịa.
“Tốt , Trừ Phong cứ ăn chút mứt trái cây, hạt dưa lót , cơm canh sẽ dọn lên bàn ngay thôi.”
“Đều là nhà, sẽ để con đói .”
Cố mẫu liếc mắt cảnh cáo Cố An An đang lanh chanh, khóe môi mãi dứt.
Tấm lòng lo lắng bấy lâu, sợ đôi uyên ương nhỏ sống , giờ đây cuối cùng cũng yên tâm.
Lục Thừa Phong hé môi, rằng ăn sáng , đói đến mức đó.
những mặt tỏ vẻ đồng tình, mỉm thiện ý dỗ dành .
Chàng tựa như rơi vũng bùn, tẩy thế nào cũng chẳng gột sạch .
Khó nên lời.
Cố An An như !
Ăn trưa ở Cố gia xong, Lục Thừa Phong còn Cố đại ca, Cố nhị ca và Cố An An dỗ dành uống một chút rượu.
Khuôn mặt trắng ngọc nhiễm một màu hồng nhạt, đôi mắt ướt át, khóe môi mỏng cũng rượu thấm đỏ mị.
Cả ngơ ngác, khi rời còn ngoan ngoãn lưng Cố An An, cùng nàng cáo biệt nhà Cố gia.
Hai xe bò.
Cố An An vẫn luôn nắm tay , mười ngón đan chặt rời.
Chàng chỉ giả vờ ngượng ngùng lườm Cố An An một cái, khẽ rên rỉ, “Nào ai to gan như nàng chứ.”
Mỗi Cố An An chủ động táo bạo đều khiến Lục Thừa Phong, chú tiểu cổ bản nhút nhát, sợ hãi.
Gà Mái Leo Núi
Về đến Mĩ Vị Tiểu Thực, Cố An An đ.á.n.h một chậu nước giếng, vắt khô khăn bông lau mặt cho Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong ngoan ngoãn giường, ngẩng đầu lên, mặc cho Cố An An dùng khăn bông lau từ thái dương, mắt, chóp mũi, môi, cổ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-nu-hoan-luong-mang-theo-khong-gian-ngan-ty-vat-tu-nuoi-con/chuong-101.html.]
Định lau xuống nữa, Lục Thừa Phong vươn tay nắm lấy cổ tay Cố An An, lắc đầu.
“Không .”
“Tại ?”
Cố An An vành tai càng lúc càng đỏ, “Lần sốt cao cũng lau cho .”
“Còn đỡ …” vệ sinh.
Hai chữ cuối Cố An An xong, Lục Thừa Phong vươn tay che miệng nàng.
Biểu cảm hổ tức giận, mi mắt cũng ướt át.
Chậc chậc chậc.
Sao mà tiểu cổ bản đến thế.
Nhìn thôi cũng thấy hổ.
Phải rằng ở Tiểu Hà thôn, cũng những nông mệt mỏi, trực tiếp cởi áo, cởi trần việc.
Chỉ riêng Lục Thừa Phong, vẫn như một tiểu thư khuê các, giữ gìn trinh tiết của cẩn thận.
Ngay cả một cái cũng cho.
dù đây cũng là tiểu công tử nhà phú thương nuôi dưỡng cẩn thận, việc thuần khiết một chút cũng là lẽ thường.
Ý nghĩ thoáng qua, thực tế là Cố An An vẻ mặt hổ của Lục Thừa Phong chút phấn khích.
Miệng bịt , nàng vẫn quên trêu chọc tiểu công tử.
Cảm giác ẩm ướt truyền từ lòng bàn tay, Lục Thừa Phong với bộ não mê man vì rượu dần dần nhận điều .
Toàn m.á.u dồn thẳng lên não, chóp mũi cũng đỏ ửng vì hổ.
Chàng nhanh chóng rụt tay giấu lưng.
Lần , bất kể Cố An An gì, đều lắc đầu từ chối.
Dù thì, bất kể Cố An An gì, đều là chiếm tiện nghi của .
Bộ não mơ hồ vì say của tiểu công tử Lục vẫn ghi nhớ chắc chắn quy tắc .
“Ta say , cần ngủ nghỉ ngơi một chút.”
Lục Thừa Phong mơ màng , ngoan ngoãn giao đãi với Cố An An.
Tựa như một chú tiểu cẩu ngoan ngoãn.
“Vậy giường ngủ, nên cởi áo ngoài ?”
Cố An An dỗ dành .
Với tính cách tiểu cổ bản của Lục Thừa Phong, một sự kiên trì kỳ lạ, ngoài tuyệt đối ăn mặc lôi thôi, ngủ cũng nhất định cởi áo ngoài.