Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
A Phúc tỏ tình (phần 1)
Giờ lành điểm, tân nhân bái đường.
Trình Loan Loan là chủ hôn, đến lúc mới phát huy tác dụng. Nàng chẳng cần điều khiển chương trình gì nhiều, chủ yếu là phát biểu đôi lời cùng những lời chúc phúc cho đôi tân nhân. Nàng cũng lãng phí thời gian, chỉ đơn giản kết thúc. Đôi tân nhân khi xong lễ đưa động phòng, bên ngoài cũng khai tiệc.
Hơn phân nửa thôn dân đều mời tới dự tiệc. Sân ngoài bày la liệt bàn ghế, tiếng , tiếng cụng chén, tiếng đùa giỡn ầm ĩ… đan xen tạo nên một khung cảnh náo nhiệt tưng bừng.
"Đại Vượng cũng thành , đám lão nhân như đây cũng già cả ." Triệu lão thái thái hiếm khi uống nửa ly rượu, trong giọng lộ sự vui sướng, cũng một tia buồn bã: "Trước cảm thấy sống tới sáu mươi là đủ, nhưng giờ đây sắp sáu mươi luyến tiếc c.h.ế.t sớm như …"
"Nương, tự dưng ngài những lời ." Trình Loan Loan mở miệng : "Chu bà bà năm nay bảy mươi mà vẫn tai thính mắt tinh, qua là còn thể sống đến tám mươi tuổi, nương nhất định cũng sẽ sống đến tám mươi."
Triệu lão thái thái bật : "Cái lão bà tử Chu đó đúng là thể c.h.ế.t , nếu mà bà c.h.ế.t thì Hổ Tử đây."
Con vốn dĩ là như . Trải qua cuộc sống cơ cực thì cảm thấy sống tới một độ tuổi nào đó là đủ. giờ đây, khi cuộc sống hằng ngày ngừng phát triển, nào ai tình nguyện từ bỏ cuộc sống nhường chứ.
Trình Loan Loan cũng khỏi cảm khái. Thuở , khi nàng đến thời đại , vẫn một lòng một về. hiện tại quen thuộc với cuộc sống nơi đây, cũng chút luyến tiếc.
Nàng đến nơi đây trải qua hơn một năm, mà tựa như qua cả mấy chục năm dài đằng đẵng. Cuộc sống củi gạo mắm muối hằng ngày hòa nhập linh hồn, nàng hưởng thụ cuộc sống yên bình .
"Tới, tới, tới, cạn chén!"
Mọi nâng chén chúc mừng, tiếp tục đùa giỡn.
Phạm Khắc Hiếu
Tiệc hỉ dùng bữa đến khi vầng trăng lên cao mới tan. Nhóm phụ nhân hỗ trợ thu dọn, đám hài tử chạy tán loạn phía , náo loạn tân phòng. Bởi lẽ đều là dân cùng thôn, tập tục tương đồng, dẫu trêu chọc một chút cũng chẳng ai để tâm. Nơi tân phòng vẫn thường xuyên vọng những tiếng đùa ầm ĩ.
“Đám tiểu tử thối !” Triệu lão đầu chắp tay lưng, khẽ lắc đầu, “Nhị Vượng, cháu quả là, cùng đám hài tử , náo loạn trưởng cùng tẩu tử chi. Mau xua đuổi chúng , chớ lỡ giờ động phòng của bọn chúng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-951.html.]
Triệu Nhị Vượng gật đầu, vội vã chạy về phía tân phòng. Chỉ chốc lát, đám tiểu tử trong thôn giải tán tứ tán.
lúc , A Phúc chợt tới: “Triệu lão đầu, cuốn cho lão một điếu yên, lão châm lửa ngay ?”
“Tối thế còn hút cái gì?” Triệu lão đầu tuy nhưng động tác thành thật vô cùng, đưa tay đón lấy điếu yên. Để A Phúc châm lửa thoải mái hút một , lão : “Điếu yên là thê tử của lão đại năm ngoái từ Hồ Châu mua về, tiếc rẻ nỡ dùng. Ngươi tiểu tử cuộn nhiều như , thật là lãng phí!”
A Phúc hì hì đáp: “Chẳng là đây chuyện thỉnh giáo Triệu lão đầu ?”
Triệu lão đầu tìm một chiếc ghế dựa, an tọa xuống, chăm chú lắng .
“Chính là, cái đó…” A Phúc bỗng nhiên ngượng ngùng: “Ta mới Triệu đại cô cùng Triệu tam thúc bàn chuyện hôn sự của Xuân Hoa. Sau khi hôn sự của Đại Vượng xong xuôi, sẽ gả Xuân Hoa ?”
Triệu lão đầu nheo mắt: “Tâm tư của ngươi tiểu tử , hoặc là đặt nặng việc mộc, hoặc là đặt nơi thiếu gia nhà ngươi, cớ giờ hỏi chuyện nhà họ Triệu?”
“Khụ khụ!” A Phúc sặc nước bọt của chính , mặt đỏ bừng. Cũng may đêm khuya, chẳng ai thấy rõ.
Hắn ho khan một hồi lâu mới thốt lời: “Chẳng là vì chuyện bắt việc của Tiểu Lỗi ? Ta lo Triệu tam thúc hồ đồ đẩy Xuân Hoa chốn lửa bỏng…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu lão đầu chằm chằm A Phúc một lúc lâu, thâm thúy phun một làn khói: “Ta xem , ngươi tôn nữ tế của ?”
“Không, !” A Phúc chợt phắt dậy: “Ta, hề ý , Triệu lão đầu, chỉ là lo lắng cho Xuân Hoa, thật mà! Ta hề tâm tư !”
“Ai chà, ngươi vội vàng chi!” Triệu lão đầu kéo xuống nữa: “Hai chính là bằng hữu vong niên, quan hệ đến nhường , chẳng lẽ ngươi định thật lòng cho ?”
A Phúc c.ắ.n môi, ngước mắt Triệu đại cô cùng Triệu nhị cô đang chuẩn rời , cứ một mực kéo Xuân Hoa chuyện. Mơ hồ còn thể đôi ba tiếng “thành ”.
Hắn hạ quyết tâm, c.ắ.n răng thốt: “Là, là thích Xuân Hoa.”