Ác Mẫu Chuyển Sinh Thành Hiền Thê - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-10-22 04:04:45
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời quý độc giả tiếp tục lật trang để thưởng thức bộ chương truyện!

 

Phiên chợ sáng của trấn Bình An qua là vắng ngắt bóng , nhưng trấn Hà Khẩu vẫn tấp nập qua .

 

Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu trái , hai mắt đủ ngắm, dường như thu trọn cảnh vật tầm mắt. Đây là đầu tiên hai đến trấn Hà Khẩu nên điều đều khiến họ lạ lẫm, tò mò.

 

Trình Loan Loan đưa các nhi tử cùng băng qua ngả đường. Nàng theo thói quen liếc tiệm ngũ cốc. Ngũ cốc ở trấn Hà Khẩu đắt đỏ vô ngần, giá gạo kê tăng lên đến mười văn tiền một cân, còn gạo trắng và bột mì căn bản chẳng hề bày bán, lẽ vì rằng dân thường nào đủ tiền mua.

 

Nàng đầu liền thấy tiệm ngũ cốc một nữ nhân đang quỳ mặt đất, bên cạnh là một nha đầu gầy trơ xương, sắc mặt vàng như nghệ, chừng bốn năm tuổi.

 

Nước mắt của nữ nhân đó ngừng tuôn rơi: "Trong nhà hết lương thực, nếu tiếp tục như bọn nhỏ sẽ c.h.ế.t đói mất. Cực chẳng mới bán nha đầu , ba trăm văn tiền là thể mang nha đầu , xin hãy giúp cho với.... "

 

Nha đầu chừng bốn năm tuổi lóc t.h.ả.m thương, đôi mắt to tròn , trong đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ hoảng sợ.

 

Lòng Trình Loan Loan trở nên vô cùng phức tạp.

 

Nếu như nàng rơi cảnh ngộ , nàng thà c.h.ế.t đói cũng quyết bán cốt nhục rứt ruột đẻ .

 

Ba trăm văn tiền thể mua một nha đầu, hề đắt đỏ, nhưng ở thế gian , chỉ mỗi nha đầu cam chịu bán đổi lấy miếng ăn....

 

Khi thiên tai càng ngày càng nghiêm trọng thì bán con cái sẽ ngày càng nhiều hơn, thêm, phần lớn những bán đều là nữ nhi yếu ớt.

 

Trình Loan Loan rút ánh mắt , bước chân nàng trở nên nặng nề cùng hai nhi tử của tiếp tục về phía .

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Đi đến tận cùng con đường là đến thư viện Nam Phủ trứ danh lẫy lừng của trấn Hà Khẩu.

 

Thư viện là do quan phủ và một cử nhân lão gia đức cao vọng trọng cùng thành lập, những mời đến tối thiểu cũng là bậc tú tài. Những hài tử thiên phú từ các trấn lân cận khi học đến một cấp độ nhất định sẽ tập trung đến đây để học.

 

Nói cách khác, học ở nơi , hoặc là thiên tư học tập, hoặc là trong nhà thiếu của.

 

Trước cửa học đường cũng một sạp hàng nhỏ, nhưng phần lớn đều bán mực, giấy, nghiên mực, cũng những bán sách và tranh vẽ, nơi đây tràn ngập bầu khí học thuật trang nghiêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-92.html.]

 

[]

 

Khi sạp hàng của Trình Loan Loan bày liền một chủ quầy hàng bụng lời lẽ nhắc nhở nàng: "Trong thư viện Nam Phủ nhà ăn , cơ bản chẳng mấy khi ngoài mua những thức ăn , vị đại thẩm đây vẫn nên đổi chỗ khác thì hơn."

 

"Đa tạ lời nhắc nhở." Trình Loan Loan , "Đến cũng đến , chi bằng cứ thử vận may một phen ."

 

Triệu Tam Ngưu mượn một cái bàn, ba con bày thạch băng thử, vặn xong xuôi thì tiếng chuông học đường từ thư viện vọng đến.

 

Khi thấy tiếng chuông reo, những bán hàng ngoài cửa lập tức thẳng dậy, vẻ mặt rạng rỡ, sẵn sàng đón khách.

 

Không lâu , học sinh từng nhóm ba bốn khỏi thư viện.

 

Bọn họ mặc đồng phục thư viện màu xanh trắng, lướt qua thấy là những thiếu niên khôi ngô tuấn tú, trông bắt mắt.

 

Trình Loan Loan cùng với hai nhi tử của cất tiếng rao hàng.

 

"Thạch băng tươi mát đây! Thạch băng giải nhiệt đây!"

 

"Dùng thử chẳng mất tiền, nhanh chân kẻo lỡ!"

 

Vài chủ quán lân cận đều sững sờ.

 

Nơi đây vốn là thư viện, chốn thư hương thanh tịnh để sách chữ, cớ vị phu nhân tùy tiện rao bán như ?

 

Phạm Khắc Hiếu

Phàm những kẻ buôn bán bút, mực, giấy, nghiên đều trọng phong nhã, rao hàng lỗ mãng thế , e rằng các vị học sinh chẳng thèm liếc mắt tới .

 

Những chủ quán thầm lắc đầu ngán ngẩm cho Trình Loan Loan, nghĩ bụng hôm nay là đầu họ thấy vị đại nương , và cũng e là cuối nàng dám bén mảng đến đây.

 

Nào ngờ!

 

Điều khiến bất ngờ là mà quả thực vài ba vị học sinh tiến tới, thẳng quầy hàng của Trình Loan Loan!

 

Loading...