Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi bộ chương truyện bên ! Bé chẳng vin cả gãy cành 2
“Cái gì? Ngày mai còn dám bán nữa ư?” Tôn thị nổi trận lôi đình, vớ lấy khúc củi đ.á.n.h : “Cuộc sống trong nhà rõ ràng đang ngày càng khấm khá, mà ngươi, cái nha đầu c.h.ế.t tiệt , cứ nhất định tự rước họa ? Đừng hòng trốn, xem lão nương đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi !”
Trình Loan Loan vội đưa tay ngăn : “Trước tiên khoan hẵng động thủ, đợi khi chắc chắn loại hoa dại độc . Nếu đó còn tay, tuyệt đối sẽ ngăn cản.”
Đông Hoa thoăn thoắt chạy phòng, mang mớ hoa dại hái buổi sáng. Giờ đây chúng tiều tụy, loại màu đỏ, loại màu vàng Đông Hoa cẩn thận tách đặt ở hai bên.
Trình Loan Loan bấm hệ thống, lập tức lời nhắc:
[Cây rum gai tự nhiên, tám mươi văn một cân]
Bên cạnh còn phần giới thiệu về loài hoa dại : độc tính, thể dùng thuốc, giúp lưu thông máu, tan m.á.u bầm, nhưng nữ nhân hoài thai cần thận trọng khi dùng.
Cũng may hôm nay nữ nhân nào đến du ngoạn, bằng lỡ cẩn thận để cho mới hoài thai uống loại thức uống , chỉ e thật sự sẽ biến.
Nàng đặt cây rum gai xuống, nhẹ giọng : “Loại hoa dại xem như d.ư.ợ.c liệu, tuy độc nhưng m.a.n.g t.h.a.i tuyệt đối thể dùng. Hôm nay xem như hai đứa cháu may mắn, lỡ như chuyện gì thì cả thôn Đại Hà đều sẽ gặp tai họa với hai đứa cháu đó.”
“May độc.” Tôn thị thở phào một . “Vậy đại tẩu, món ăn liệu thể tiếp tục?”
Không còn băn khoăn gì nữa, tư duy của nàng trở nên lanh lẹ. Món nước mỗi ngày thể thu về bảy tám mươi văn tiền, còn nhiều hơn cả thu nhập của công nhân khai thác than trong thôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan nghiêm nghị : “Món ăn đương nhiên thể , nhưng thể dối gạt khách nhân. Nếu là nước hoa sen thì cho danh xứng với thực tế. Dù thế nào, trong thức uống cũng cho thêm nước lá sen hoặc hoa sen. Mấy thứ sẽ cấp , nếu còn tiếp tục việc kinh doanh thì tìm Ngôn chưởng quỹ đặt mua nguyên vật liệu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-912.html.]
Đông Hoa vui mừng đồng ý: “Cám ơn đại bá nương. Chờ ăn lời, cháu sẽ mua hoa cài tóc dâng đại bá nương.”
Phạm Khắc Hiếu
Nàng hớn hở khôn xiết.
Triệu lão thái thái sa sầm nét mặt, : “Ai cho cháu lên? Tiếp tục quỳ!”
Đông Hoa rụt cổ : “Chẳng đại bá nương bảo vô sự , tại còn tiếp tục quỳ gối….”
“Hai đứa cháu trộm đường trong nhà. Ta hận thể chặt đứt đôi tay cả hai đứa vì tội trộm cắp!” Triệu lão thái thái nắm lấy gậy gỗ, giáng xuống chân Đông Hoa, buộc nàng quỳ rạp: “Cổ ngữ câu ‘tiểu ác sửa, tất thành đại họa’. Triệu Phú Quý trong thôn chính là minh chứng rõ ràng nhất. Dù buôn bán thứ gì cũng thẳng thắn, chuyện khuất tất. Nếu còn dám trộm cắp vặt như thế , thì xứng là nhà Triệu nữa!”
Đông Hoa òa nức nở, Thu Hoa cũng thút thít theo.
“Không ! Khóc lóc gì mà mất thể diện!” Lão thái thái với giọng tức giận: “Đêm nay dùng bữa, ngủ nghỉ, quỳ một đêm cho khắc cốt ghi tâm.”
Đối với phương pháp giáo d.ụ.c của lão thái thái, Trình Loan Loan tỏ vẻ tán thành. Giáo d.ụ.c hiện đại chủ trương dùng hình phạt thể xác với nhi đồng, nhưng mấy ai thể kiên nhẫn khuyên răn dạy bảo khi nhi đồng phạm tày đình như ? Đánh cho một trận, trái thể khắc sâu những nguyên tắc cốt yếu lòng.
Sáng sớm ngày hôm , Triệu Hữu Tài nhờ xe thành mua đường cho hai tiểu nha đầu, đặt mua hoa sen tại ao sen.
Việc ăn của Đông Hoa và Thu Hoa từ lén lút công khai, coi như chính thức khai trương.
Năm văn tiền một chén, giá tiền kỳ thực cao, nhưng những khách nhân đến thôn du ngoạn cũng chẳng màng tới chút bạc lẻ . Về cơ bản, ai nấy đều gọi một chén.
Ngoài gánh hàng của Đông Hoa ảm đạm đôi chút, thì sạp hàng khác đều buôn bán hanh thông, nhất là Triệu rỗ mặt, bán trâm gỗ chạm khắc tinh xảo. Mỗi chiếc trâm hai mươi đồng văn, một ngày thể bán bảy, tám chiếc, nếu bán hết, cũng thu về hơn trăm đồng văn. Tiền tích cóp trong nhà thoáng chốc tăng lên ít.