Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Bé chẳng vin cả gãy cành 1
[]Còn nhỏ uốn nắn, lúc khôn lớn sẽ phạm lớn hơn
Ngày đầu tiên thôn Đại Hà chính thức tiếp đãi du khách kết thúc mỹ mãn.
Triệu Thiết Trụ hớn hở đến bẩm báo sổ sách: “Hôm nay tiếp đãi mười sáu , thu về tổng cộng ba mươi tám lượng bạc. Sau khi khấu trừ nhân công phí, ẩm thực phí và vật tư phí, tổng cộng thu lời hai mươi bảy lượng bạc.”
Nhân công phí chính là tiền công cho những tiếp đãi du khách, ẩm thực phí là nước cùng các thức khác, vật tư phí là những món săn bắt từ núi mang về.
Một ngày thu về hơn hai mươi lượng bạc, kỳ hoa nở rộ chừng ba tháng. Nhẩm tính sơ qua, đây quả là một khoản thu khổng lồ.
Mấu chốt là việc hề vất vả, tựa như cố ý đem bạc đến tận cửa dâng tặng .
Lý chính nín thở, giọng phần bất , mở miệng : “Nương Đại Sơn, việc ăn quá đỗi phát đạt. Chờ mùa hè qua , khi hoa sen úa tàn, há chẳng việc ăn cũng đứt đoạn ? Không , cẩn trọng suy xét, tìm cách nào để tiếp tục duy trì việc ăn mới .”
Trình Loan Loan khẽ mỉm , đưa mắt theo bóng lý chính khuất dần.
Phạm Khắc Hiếu
Sau khi hoa sen tàn, hồ sen ngập tràn lá úa. Mưa thu rả rích kéo dài, lắng tiếng mưa rơi tí tách những phiến lá sen khô cũng một phong vị độc đáo. Chẳng câu thơ nổi tiếng rằng: Lưu đắc khô hà thính vũ thanh[1]
[1] Dịch nghĩa: Còn bên tai chỉ là tiếng mưa rơi phiến lá sen khô.
Hơn nữa, trong vườn nàng còn trồng hoa cúc. Thu về ngắm cúc, thưởng thức thịt cua, còn gì tuyệt vời hơn thế.
Song hiện tại, cần vội bẩm báo lý chính. Cứ để lão nhân gia tĩnh tâm suy xét, khéo thể nghĩ những ý tưởng xán lạn hơn chăng.
Vừa khi Trình Loan Loan trở về phủ, chợt Tứ Đản bẩm báo bên nhà cũ xảy đôi chút chuyện, lão thái thái dặn dò nàng khi lo liệu xong công việc thì nhanh chóng ghé qua một chuyến.
Nàng bước tới cổng Triệu gia, thấy tiếng Tôn thị oang oang mắng nhiếc: “Tiểu nha đầu , thật to gan lớn mật! Dám cả gan lấy trộm đường trong nhà, còn dám chế thứ nước hỗn tạp chẳng thể thống gì, đem bán cho đám thư sinh. Nếu nào uống mà mất mạng, ngươi đền nổi chăng? Tức c.h.ế.t ! Sao thể sinh một thứ nghiệt súc trời cao đất rộng như ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-911.html.]
Đông Hoa và Thu Hoa đang quỳ rạp ở góc tường, hai nha đầu cúi gằm đầu, dám hé răng nửa lời.
Triệu lão thái thái chau mày : “Thôi , đừng mắng mỏ nữa. Đợi con dâu cả nhà đến đây, hẵng bàn xem nên xử trí chuyện .”
Trình Loan Loan sải bước nhà, cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì ?”
“Hôm nay hai nha đầu bày sạp đường phố, bán thứ gọi là nước hoa sen. Chắc đại tỷ qua chuyện chứ?” Văn thị thở dài thườn thượt: “Ta cứ ngỡ chúng thật sự dùng hoa sen mà chế biến thành đồ uống, ai ngờ nông nỗi ? Chúng lén lút lấy đường trong nhà đem pha với nước, lên núi hái một ít hoa dại đỏ thắm, nghiền nát trộn nước, đó còn hái sen đặt cạnh, giả danh là nước hoa sen. Ai mà hoa dại núi độc ? Đám thư sinh ai nấy đều uống một chén, vạn nhất nếu gây tai họa c.h.ế.t thì đây? Thật sự lo sốt vó!”
Trình Loan Loan quả thực khỏi kinh ngạc đôi phần.
Hai nha đầu quả là gan cùng , dám chuyện tày đình như .
Nàng khuỵu xuống, chậm rãi hỏi: “Đông Hoa, đại bá nương hỏi con, trong sách dạy nấu ăn nhắc tới loại hoa dại con dùng để nhuộm màu ?”
Đông Hoa khẽ lắc đầu, lí nhí đáp: “Không .”
Trình Loan Loan hỏi: “Vậy tại con loại hoa thể nhuộm màu?”
“Trước chúng con thường dùng loại hoa để tô móng tay ạ.” Thu Hoa rụt rè : “Móng tay còn thể đổi màu, hẳn nước đường cũng thể…”
Trình Loan Loan chỉ còn câm nín. “…”
Nàng nên mở lời thế nào, vì ham kiếm tiền mà chúng thực sự từ bất cứ thủ đoạn tệ hại nào.
Giờ phút , chỉ mong loại cỏ dại dùng để nhuộm màu hề độc tính.
Nếu , lỡ như đám thư sinh gặp chuyện chẳng lành, e rằng thanh danh của Đại Hà thôn sẽ hủy hoại chỉ trong khoảnh khắc.
Nàng dừng một lát hỏi: “Vậy bây giờ hai con thể lên núi tìm một ít hoa dại mang về cho xem ?”
Đông Hoa vội vã đáp: “Sáng hôm nay chúng con hái nhiều, còn chừa một ít định ngày mai dùng tiếp. Con để ngay giường của con ạ.”