Trình Loan Loan dậy, bước về phía phòng tiếp khách của thương phường.
Nàng bước , Bạch Khải liền thẳng : “Gặp qua Tuệ nhũ nhân.”
“Chúng là bạn hàng lâu năm, chớ câu nệ chi. Mời .” Trình Loan Loan xuống, nhấp một ngụm : “Việc buôn bán xà bông của Bạch chưởng quỹ thế nào ?”
Nhắc đến chuyện , Bạch Khải thao thao bất tuyệt: “Trước đây vốn định mang xà bông đến kinh thành tiêu thụ, nhưng mỗi tới nửa đường là các thương gia vùng khác thôn tính sạch sành sanh, vả giá bán cũng chẳng hề thấp kém. Nay cũng tiện bề bớt việc, cần lặn lội đến chốn xa xôi kinh thành nữa. Mấy bận gần đây đều bốc dỡ hàng hóa ở bến tàu Thuận Châu, nhiều nhất hai ngày thể tiêu thụ sạch bộ. Không Bạch mỗ giỏi kinh doanh, mà là sản phẩm xà bông của Tuệ nhũ nhân quả thực vô cùng , bán chạy hàng khôn tả ở phương Bắc.”
Trình Loan Loan trong lòng thầm nhẩm tính thời gian. Xà bông đưa thị trường hơn nửa năm, nhưng ngờ vẫn ưa chuộng đến thế. Xem tạm thời còn nghiên cứu sản phẩm tương tự, nàng vẫn thể tiếp tục ung dung kiếm tiền.
“Sản phẩm dưỡng da mới mà thương phường của Tuệ nhũ nhân mắt dường như cũng tiêu thụ nhanh ở Hồ Châu.” Bạch Khải tiếp lời: “Không Bạch mỗ liệu thể thỉnh cầu nhập một lượng lớn sản phẩm dưỡng da Đại Hà Triệu Thị đem về tiêu thụ ở Thuận Châu ?”
“E rằng khiến Bạch chưởng quỹ thất vọng .” Trình Loan Loan thẳng thắn đáp lời: “Sản phẩm là cùng Tiền gia hợp tác phát hành, chỉ thể mua tại các cửa hàng của Tiền thị. Nếu lén lút bán cho ngài, e sẽ thất tín. Ngài cũng rõ, đối với thương nhân, danh dự trọng yếu chừng nào.”
“Hơn nữa.” Nàng tiếp tục : “Sản phẩm niêm yết giá công khai, bất luận tiêu thụ ở , giá cả đều thống nhất.”
Ý nàng chính là nhắc nhở Bạch Khải chớ tốn công nhập hàng từ Tiền gia, e là vô ích mà thôi.
Trước , lúc tung xà bông thị trường, nàng thật sự ngờ một vòng giao dịch, giá cả xà bông bây giờ trở nên khá hỗn loạn. Trong khu vực Hồ Châu, giá xà bông cao nhất cũng chỉ một lượng bạc, mà ở phương Bắc thể bán đến năm lượng bạc. Trong đó tất nhiên liên quan đến cước phí vận chuyển, nhưng giá cả vẫn quá chênh lệch.
Lúc định giá sản phẩm dưỡng da thị trường, nàng tính toán cả chi phí vận chuyển. Dù vận chuyển đến vùng xa xôi nhất, bán với giá cũng sợ hao hụt vốn liếng.
Bạch Khải chỉ thể tiếc nuối cáo từ, mang theo hàng hóa rời .
Phạm Khắc Hiếu
Sáng ngày hôm , Tiền lão gia tử đem tin vui đến báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-898.html.]
“Ha ha ha, bán sạch sành sanh.”
Ông lão lớn.
Sau khi vận chuyển sản phẩm dưỡng da đến Hồ Châu, ông vội vàng tung thị trường, mà tạo dựng xu thế . Phương pháp tạo xu thế chính là điều ông học hỏi từ Tuệ nhũ nhân.
Nghe , thuở ban sơ khi kinh doanh xà phòng thơm, tại phố lớn Nam Dương thành, Tuệ nhũ nhân đặt phương vật tẩy uế và mộc d.ụ.c đậu cạnh để đối chiếu, phô diễn tận mắt cho bá tánh chiêm ngưỡng. Nhờ , phương vật tẩy uế mới lòng đến thế.
Ông bèn phỏng theo phương pháp , thu mua những phẩm vật dưỡng nhan quý giá, thỉnh các giai nhân tuyệt sắc từ thanh lâu, kỹ viện đến tận nơi trình diễn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thuở ban đầu, hiệu quả cao. Bởi , liên tiếp trong ba ngày, họ tạo một làn sóng mới, cuối cùng mới khiến đời về "Dầu nhuận da" và "Nhuận thể nhũ dịch" là gì.
Thiên hạ đều rằng các phẩm vật dưỡng nhan giá cả đắt đỏ, thường dân khó lòng với tới. Thế nhưng, sản phẩm "Đại Hà Triệu Thị" chỉ mấy trăm văn tiền, công hiệu chẳng kém cạnh bột trân châu dầu ngưu tủy là bao. Những giai nhân trọng nhan sắc đương nhiên sẵn lòng chi trả.
Ngày đầu tiên phẩm vật mắt, chỉ bán vỏn vẹn hơn trăm bộ.
Thế nhưng, đến ngày hôm , khách bộ hành chen chân đạp đổ cả cửa tiệm, bởi lẽ danh tiếng lan xa, thiên hạ đều chất lượng sản phẩm tuyệt hảo nên lũ lượt tranh mua sắm.
Vừa quá buổi trưa ngày thứ ba, hai ngàn bộ dưỡng phẩm tranh mua sạch sành sanh.
Khi cơn cuồng nhiệt lắng xuống, các thương nhân Hồ Châu ngửi thấy cơ hội ăn béo bở, liền tụ hội cửa hiệu Tiền thị, ai nấy đều chia phần miếng bánh lợi nhuận .