Ác Mẫu Chuyển Sinh Thành Hiền Thê - Chương 868

Cập nhật lúc: 2025-10-22 04:26:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Hợp tác với Tiền gia 2

 

Chỉ riêng một Hồ Châu, thể thu về năm ngàn lượng bạc. Huống hồ còn bao nhiêu phủ thành, tỉnh thành khác. Lợi nhuận , quả thực dám tưởng tượng nổi.

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Cao Tuyết Cơ tuy xa xỉ là , nhưng thực tế, thể đủ khả năng sử dụng chẳng nhiều nhặn gì, và lẽ, lợi nhuận mang còn khó bì với sản vật của họ.

 

“Tuệ Nhũ Nhân, cao minh, quả nhiên là vô cùng cao minh!” Tiền lão gia tử giơ ngón cái lên, cất lời tán thán: “Lão phu sớm , chỉ cần theo Tuệ Nhũ Nhân thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi!”

 

“Giờ những lời e rằng còn quá sớm, sản vật tiêu thụ thì lợi nhuận mới hiện thực hóa.” Khóe môi Trình Loan Loan khẽ cong lên, nàng : “Có tiêu thụ , phụ thuộc Tiền lão gia. Mong Tiền lão chớ phụ lòng kỳ vọng của .”

 

Tiền lão gia tử tin tưởng bội phần: “Đại Hà Triệu thị, sản phẩm dưỡng nhan nhất định sẽ cung đủ cầu, Tuệ Nhũ Nhân cứ an lòng .”

 

Ông kinh thương mấy chục năm, sớm thạo đạo kinh doanh. Trong chốc lát, trong lòng kế hoạch ban sơ, toan tính để khi mắt thị trường sẽ đón nhận nồng nhiệt, tiên tạo dựng thanh danh ở bên ngoài, ắt chẳng còn điều gì lo toan.

 

Trình Loan Loan cũng chẳng bận tâm đến vấn đề khi đưa sản phẩm thị trường, nàng thong thả cất lời: “Tiền lão nghĩ về việc phân chia lợi nhuận ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-868.html.]

“Tuệ Nhũ Nhân đóng góp kỹ thuật, cung cấp nhân công, công đoạn sản xuất đều do Tuệ Nhũ Nhân quán xuyến, ngài đương nhiên chiếm đại bộ phận.” Tiền lão gia tử mở miệng : “Tiền gia chúng chỉ cần một phần lợi nhuận là mãn nguyện .”

Phạm Khắc Hiếu

 

“Những lời của Tiền lão cũng chút quá đề cao bản .” Trình Loan Loan lắc đầu tán thành: “Tiền gia đảm đương việc vận chuyển và tiêu thụ, hao tổn cho hai khoản quả hề nhỏ.”

 

Việc vận chuyển ở thời thịnh thế tuy tiện lợi, chi phí cũng giảm bớt, nhưng thuở xưa, việc vận chuyển lượng lớn hàng hóa dễ sinh biến cố, chỉ những thương quán lớn mới dám thông thương khắp chốn, hoặc thuê tiêu cục phái hộ tống, nếu giữa đường kiếp sát, cũng chẳng ai .

 

“Vậy thì phân chia theo tỷ lệ bốn sáu, Tiền gia lấy bốn phần.” Trình Loan Loan : “Mọi sự từ khâu sản xuất cho đến khi hàng xuất kho đều do quán xuyến, khi xuất kho, sẽ nhúng tay. Hàng hóa hư hao cũng do Tiền gia các ngươi gánh chịu, cứ ba tháng sẽ đối chiếu sổ sách một phen. Nếu sổ sách sai lệch, ắt hẳn mối giao hảo giữa chúng đành kết thúc tại đây.”

 

Tiền lão gia tử thở dài một tiếng: “Người đời đều lòng Tuệ Nhũ Nhân rộng lượng, hào sảng hơn cả đấng nam nhi, hôm nay lão phu mới đích lĩnh hội. Lão phu kinh thương bao năm, mỗi bận bàn đàm phán, đều toan tính ép giá đối phương. Đây đầu tiên, lão phu mong đối phương lùi một bước. Vậy thì ba phần bảy phần , Tiền gia chúng nhận ba phần là ngượng ngùng lắm , nếu dám nhận tới bốn phần, thì cái thể diện già nua của lão phu cũng chẳng còn chỗ nào để cất giấu.”

 

Thấy Tiền lão gia tử quả thật thành tâm, Trình Loan Loan cũng cố chấp nữa, nàng khẽ gật đầu: “Vậy thì ba phần bảy phần . Tứ Đản, con mang hai phần hiệp ước tới đây.”

 

Triệu Tứ Đản từ trong phòng vọng : “Dạ , nương.”

 

Hợp đồng lao động tại xưởng dầu cam , vốn là do Trình Loan Loan chỉ đạo Triệu Tứ Đản chấp bút. Giờ đây tiểu tử cũng xem như thạo việc biên soạn khế ước, để trống những chỗ cần điền , đó mang điền mặt Tiền lão gia tử, cả hai cùng ấn xuống khế ấn và thủ ấn phần cuối, mối hợp tác chính thức thiết lập thành công.

 

"Ta đồn dịp Tết Đoan Ngọ, Tuệ Nhũ Nhân phát chưng bánh cùng trứng vịt cho các công nhân, còn cho nghỉ ba ngày. Chuyện đồn xa đến tận huyện Hà Khẩu của chúng ." Tiền lão gia tử vuốt chòm râu bạc : "Lão hủ tài năng như Tuệ Nhũ Nhân, cũng chỉ thể học theo những việc của nàng, cũng cho chưởng quỹ cùng đám tiểu nhị của cửa hàng Tiền gia nghỉ phép. Song, nghỉ ba ngày thì khó lòng , chỉ thể cho một ngày, đồng thời thưởng cho mỗi hai mươi văn tiền. Chúng thảy đều hoan hỉ khôn cùng, khi trở việc, ai nấy đều hết sức tận lực. Phương diện , lão hủ vẫn còn học hỏi Tuệ Nhũ Nhân nhiều lắm."

 

Nghỉ một ngày, thể khiến cho đám thuộc hạ động lực hơn trong suốt một tháng tới, đây chính là mối ăn chỉ lợi chứ chẳng hao tổn. Thế nhưng, vì ông chẳng hề nghĩ tới?

 

Hợp tác ăn với Tuệ Nhũ Nhân quả là quyết định chính xác nhất mà ông định đoạt.

 

Loading...