Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Khi cỗ xe ngựa về tới Đại Hà thôn, trời tối sầm.
Ráng chiều cam rực dần tắt, trăng cũng lấp lánh nơi chân trời, khiến các nông phu bận rộn cũng lục tục kéo về nhà.
Thấy Trình Loan Loan trở về, các thôn dân đều cất tiếng chào hỏi, tiện miệng kể vài ba câu chuyện phiếm trong nhà.
Trong nhà, bữa tối dọn sẵn. Hiện giờ lo bếp núc là Ngụy Hồng Anh, Ngô Tuệ Nương chỉ bảo, thêm trong nhà nguyên liệu cùng gia vị hề thiếu thốn, bởi hương vị món ăn quả thực mỹ vị.
Trình Viên Viên xuống xe, Triệu Đại Sơn lập tức nhận ngay, vội vàng chạy đến đón, lớn tiếng reo: “Đại di!”
Triệu Tam Ngưu cũng tiến gần chào hỏi: “Vì đại di ghé thăm ?”
Trước , mỗi dịp Tết đến, bọn họ đều sẽ đến Trình gia, Trình Viên Viên cũng mặt. Năm nào cũng gặp mặt nên đương nhiên sẽ nhận nàng, nhưng thể nhận đám trẻ con của Lưu gia.
“Đại Nha, Nhị Nha, Tam Mao, đây mau, giới thiệu cho các con đôi chút.” Trình Loan Loan bảo: “Đây là đại biểu ca của các con, nhị biểu ca trễ hơn một chút mới về, còn đây là tam biểu ca. Đại Nha mười bốn tuổi, Nhị Nha mười ba tuổi, chuyện xưng hô tỷ tỷ ca ca, các con tự bàn bạc với , bàn bạc xong thì rửa tay dùng bữa.”
Một bàn thức ăn bày biện sẵn sàng, bởi lẽ khách đến, nên chỉ vài món ăn thường ngày.
Măng xào thịt, tóp mỡ xào rau rừng, bánh trứng lá dương xỉ, canh nấm trứng, một đĩa lòng đỏ trứng muối thái sẵn. Món chính chẳng cơm mà mỗi đều một bát mì, mì đầy ắp bát lớn, điểm xuyết thịt bằm đáy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiện giờ, gia quyến họ Ngu cùng Hạ Tiêu đều dùng bữa tại cựu trạch Triệu gia; Trình Chiêu cùng chủ tớ Thẩm Chính cũng trở về phủ. Nhân khẩu sút giảm, cố nhiên các món ăn trong nhà cũng giảm bớt phần nào, song mâm cơm vẫn vô cùng thịnh soạn, mỗi món đều dọn đôi chút. Ba tỷ Ngụy gia cũng hội tụ nơi đây dùng bữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-775.html.]
[]
Cả gia đình an tọa, quây quần bên .
Trình Viên Viên phần chẳng dám động đũa. Giữa trưa ở Trình gia ăn tiệc, dù gọi là tiệc, song sơn hào hải vị cũng chẳng là bao.
nơi của Loan Loan, một bữa tối thường nhật thịnh soạn đến thế, còn vượt xa bữa cơm ngày Tết của Lưu gia.
“Đại tỷ, dùng bữa .” Trình Loan Loan gắp một khối thịt lớn bỏ bát của Trình Viên Viên: “Ăn xong thì sẽ sắp xếp công vụ, ăn no mới sức việc, chăng?”
Trình Viên Viên cầm đũa, bỏ một khối thịt nạc mỡ đan xen miệng. Hương dầu mỡ hòa quyện vị thịt trào dâng khoang miệng, khóe mắt nàng tức khắc rưng rưng.
Từ nhỏ đến lớn, việc gì nàng cũng nhường nhịn , thứ đều để phủ mẫu cho , từng mong mỏi nhận chút hồi báo nào.
Khối thịt trong miệng khiến nàng vỡ lẽ, kẻ vô tâm, lạnh lùng đến thế. Thì bao điều nàng dành cho , đều khắc ghi tận đáy lòng. Nay thành Tuệ Nhũ nhân, bản lĩnh trong tay, vẫn chẳng quên tỷ tỷ như nàng. Ấy quả là hồng phúc của nàng.
“Nương, cớ nương ?”
Tam Mao buông đũa, vội vã lấy tay lau nước mắt cho Trình Viên Viên.
“Nương đây là đang vui mừng.” Trình Viên Viên vội vã nuốt ngược dòng lệ: “Mau dùng bữa .”
Ba tiểu hài tử Lưu gia chẳng dám gắp đồ ăn, chỉ cúi đầu ăn bát mì mặt . Đây là mì sợi từ bột mì trắng tinh, mang theo hương vị thuần túy của lúa mạch. Nước canh điểm xuyết thịt băm, chỉ một đũa thôi cũng đủ cảm nhận hương vị mì và thịt tan hòa nơi đầu lưỡi. Ba tiểu hài tử tràn ngập hân hoan, vô cùng thỏa mãn.
“Đã đến phủ nhị di, chớ nên khách sáo. Đây cũng là đầu tiên các con đến phủ nhị di dùng cơm, ăn cho thật no bụng đấy.” Trình Loan Loan gắp thức ăn cho ba tiểu hài tử: “Trứng vịt muối hương vị tệ, nếm thử xem. Măng xào thịt cũng đỗi thơm ngon. Ăn no bụng khoan khoái dùng một chén canh. Cứ ăn chậm rãi, chớ vội mà nghẹn. Trong nồi vẫn còn mì sợi đấy.”
Phạm Khắc Hiếu
Lưu Đại Nha yêu thương, kinh ngạc: “Cảm ơn nhị di, thật sự cần bận tâm .”