Nha phản chủ 2
“Phụ !” Lãnh Như Sương dù mệt mỏi rã rời, vẫn cất lời với giọng lạnh lùng, “Nếu phụ cứ nhất quyết ép buộc con và Trình công tử thành đôi, con chỉ đành hẹn phụ kiếp tái ngộ, để tiếp tục nữ nhi của !”
“Được thôi!” Lãnh viên ngoại thở dài một tiếng: “Tri phủ đại nhân nơi tin việc , Tri phủ phu nhân cũng đích ghé đến. Trình công tử, ngươi sớm cho , cô cô của ngươi chính là Tuệ Nhũ nhân?”
Nếu sớm, lão đưa kế sách tồi tệ như .
Lãnh gia chỉ là một thương hộ nhỏ bé, dù thế nào chăng nữa, cũng thể đắc tội với Tuệ Nhũ nhân do chính Thánh Thượng sắc phong chứ.
Trên mặt Trình Chiêu thoáng hiện một vệt hổ.
Chuyện vẫn đến tai nhị cô, quả thực khiến nhị cô bận tâm.
Cũng chẳng bao giờ mới thể đền đáp ân tình mà nhị cô ban tặng.
Trên mặt Lãnh Như Sương hiện rõ vẻ kinh ngạc tột độ. Vị Trình công tử , nào ngờ là chất nhi của Tuệ Nhũ nhân ư?
Chẳng Tuệ Nhũ nhân chính là vị phu nhân hôm đó cùng Trình công tử lên Tú Lâu, đó vui vẻ trò chuyện với phụ mẫu của nàng hủy bỏ hôn ước ?
Hóa Lãnh gia bọn họ quả thực trèo cao quá đỗi.
May , vẫn kịp gây nên đại họa.
“Trình công tử, mời lối .”
Thái độ của Lãnh viên ngoại đổi xoành xoạch chỉ trong thoáng chốc.
Thứ nhất, Trình Chiêu là chất nhi của Tuệ Nhũ nhân. Thứ hai, Trình Chiêu là án thủ kỳ viện thí. Cuối cùng, Tri phủ phu nhân cũng đích mặt .
Ông buộc tỏ thái độ cung kính, bằng , Lãnh gia e rằng khó lòng giữ bình an.
mặc cho thái độ của Lãnh viên ngoại cung kính đến mấy, Lãnh gia vẫn trở thành trò lớn nhất trong mắt thành Hồ Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-750.html.]
Những kẻ đến dự tiệc cưới, ngoại trừ Lãnh gia, phần lớn đều là đối tác ăn. Dù mang tiếng là hợp tác, nhưng giữa họ cũng chẳng thiếu cạnh tranh. Lãnh gia gặp sự việc như , liền một đám lập tức đổ xô đến để xem trò vui.
“Ôi chao, nào ngờ , hóa là một màn cưỡng hôn.”
“Lãnh viên ngoại đúng là tên trộm gà chó, nhân lúc bảng vàng công bố, vội vàng bắt rể quý. Chỉ suýt nữa là lão đạt ý đồ bẩn thỉu .”
“Chỉ vỏn vẹn một khuê nữ ốm yếu, dám mơ tưởng kết với Tuệ Nhũ nhân, đây chẳng là vọng tưởng hão huyền ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tuy rằng đất đai Hồ Châu rộng lớn, nhưng mỗi năm sĩ tử đăng khoa cử nhân chẳng bao nhiêu. Trình Chiêu đầu danh sách, thì tháng tám năm nay chắc chắn sẽ thành công đỗ đạt cử nhân, rạng danh Hồ Châu chúng , về công thành danh toại ắt sẽ ban phúc cho lê dân bách tính. Ngươi vì tương lai phía , Trình tú tài chắc chắn sẽ thi đậu cử nhân, liền lập tức đặt định hôn sự , còn khiến Trình tú tài vướng bận chuyện tình ái nhi nữ, chẳng là Hồ Châu mất một vị cử nhân ? Ngươi tội ?!” Tri phủ phu nhân lạnh giọng chất vấn.
Lãnh viên ngoại lòng nơm nớp sợ hãi, sắp tới nơi.
Một tú tài khi thi đậu công danh thì việc đầu tiên sẽ là thành , khi thành thì mới thể an tâm dự kỳ thi hương. Đây vốn là thông lệ, trở thành quy củ, miệng của Tri phủ phu nhân trở thành việc ảnh hưởng đến con đường khoa cử của tú tài?
Tri phủ phu nhân lên tiếng, nào dám phản bác, chỉ gục đầu xuống thật thấp: “Tiểu nhân tội, tiểu nhân tội!”
Tri phủ phu nhân về đám khách khứa đang xem náo nhiệt, nhàn nhạt : “Tiệc hỉ kết thúc ở đây. Hôn sự của hai nhà Trình Lãnh xem như duyên phận, tất cả xin lui .”
“Vâng!”
Mọi chắp tay đồng ý, cúi đầu yên lặng giải tán.
Bọn họ cũng ước gì mau chóng rời , đây chính là chuyện lạ đời xưa nay hiếm thấy ở thành Hồ Châu, nhiêu đây cũng đủ để bọn họ đàm tiếu quà dư tửu hậu hồi lâu.
Trình Loan Loan cảm kích về phía Tri phủ phu nhân: “Đa tạ phu nhân tay tương trợ.”
Tuy bản nàng cũng thể giải quyết, nhưng nhất định là hao tốn khẩu thiệt, còn tổn hao tâm sức, bì kịp Tri phủ phu nhân giải quyết vấn đề nhanh chóng như .
Tri phủ phu nhân : “Là Tiền lão gia tử đưa bái đến phủ Tri phủ, là chuyện của Lãnh gia, chuyện nam nữ thành mà để Tri phủ mặt thì giống như chuyện bé xé to, bởi chẳng quản lễ tiết mà đích đến đây, may mà còn kịp.”
Trình Loan Loan yên lặng ghi nhớ Tiền lão gia tử, chỉ đưa mời cho nàng mà còn tới nha môn thỉnh cầu viện trợ. Xem , nàng đến tiếp kiến Tiền lão gia tử đàm đạo một phen.
Phạm Khắc Hiếu